Kế hoạch mồi nhử vốn là vốn liếng để giao dịch.
Nếu muốn đổi Đông Phong quan từ tay Hắc Bạch thần cung, cần có đủ vốn liếng.
Mộc Khôi tông không muốn bỏ nhiều tiền, vì vậy Ninh Dạ đành đề xuất kế hoạch mồi nhử.
Tức là một vốn liếng xem ra không tệ, nhưng không thể ăn được.
Ví dụ như bí cảnh nào đó.
Chiêu này Ninh Dạ học từ Hắc Bạch thần cung - trước đây Hắc Bạch thần cung muốn đối phó với Mộc Khôi tông nên cố ý bày bảo vật trong phế tích Vô Thường tự, làm mồi nhử dẫn người của Mộc Khôi tông tới cướp.
Lần này Ninh Dạ rập khuôn, nhưng mưu đồ càng lớn, khâu chuẩn bị cũng càng phức tạp.
Còn chọn Vân Tuyệt cổ địa là vì nơi này giống với phế tích Vô Thường tự, thân là chiến trường thượng cổ, từng có vô số tài nguyên quý báu, tới này còn chưa khai phá xong.
Trong tình huống này, nếu một ngày nào đó đột nhiên có thứ gì mới xuất hiện, nhưng nơi này lại bị một môn phái mới nổi chiếm cứ... đương nhiên sẽ khiến vô số tiên môn tranh giành.
Đây là kế hoạch cướp đoạt Đông Phong quan mà Ninh Dạ đề xuất.
Đương nhiên đây chỉ là bề ngoài của kế hoạch,, còn có rất nhiều vấn đề cần giải quyết.
Chỉ thành lập một Vân Tuyệt môn đã làm khó Mộc Khôi tông.
Nêu không phải giờ phút này người đang lên tiếng là Ninh Dạ, e rằng Mộc Khôi tông đã từ bỏ.
Lúc này nghe Ninh Dạ nhắc tới kế hoạch mồi nhử, Nguyên Mục Dã cười lạnh nói: “Mồi nhử chỉ là mồi nhử, đâu thể coi là thật? Chẳng lẽ Mộc Khôi tông chúng ta lại phải đặt nhiều thiên tài địa bảo ở đó à?”
“Muốn câu cá lớn thì phải thả mồi nặng, chắc chắn phải bỏ vốn thích hợp rồi.” Ninh Dạ kiên trì nói.
Tử Lão đã nói: “Mộc Khôi tông đồng ý bỏ vốn nhưng có bỏ vốn thế nào cũng không thể khiến một cảnh giới Vạn Pháp đạt tới Vô Cấu trong thời gian ngắn được.”
Ninh Dạ trả lời: “Chỉ cần mặt ngoài là đủ.”
“Mặt ngoài?” Đám người ngạc nhiên.
Ánh mắt Nguyên Mục Dã lạnh băng: “Ý ngươi là bề ngoài thì Điền Viễn Trung thông qua bí cảnh mà chúng ta chế tạo, tu vi tăng cường nhanh chóng, đạt tới cảnh giới Vô Cấu khiêu chiến Cố Phong Hiên. Trong bóng tối lại là Mộc Khôi tông chúng ta xuất thủ, xây dựng uy danh? Chuyện này còn khả thi.”
Tử Lão: “Nhưng khó mà thực hiện được.”
Điền Viễn Trung chỉ là Vạn Pháp sơ kỳ, khó mà giả làm cường giả Vô Cấu. Cố Phong Hiên không phải kẻ ngu, nếu âm thầm xuất thủ, hắn phát hiện không đúng, chắc chắn sẽ phản ứng lại. Quan trọng nhất là cho dù lần này lừa được, còn lần sau thì sao?
Dù sao cũng không thể để Mộc Khôi tông âm thầm xuất thủ mãi được?
Ninh Dạ nói: “Vì vậy lần này Vân Tuyệt môn còn cần một cao thủ chân chính, một người không thuộc Mộc Khôi tông nhưng lại chống đỡ được cục diện hiện tại.”
“Ai?”
“Triệu Long Quang.”
Nghe y nói như vậy, mọi người cùng kinh ngạc.
Hà Giang Minh lập tức hiểu ra, cười ha hả quái dị: “Chẳng trách ngươi nói những lời này, Ninh Dạ, ngươi định dẫn Triệu Long Quang đi? Thế này thì quá thiếu thành ý rồi!”
Ninh Dạ gật đầu: “Không sai, ta định khôi phục tự do cho đại sư huynh. Ba vị tuệ nhãn như đuốc, Ninh Dạ không lừa gạt được các ngươi nhưng cũng không phủ nhận có tâm tư như vậy. Nhưng Triệu Long Quang cũng là ứng cử viên phù hợp nhất.”
“Vì sao?” Tử Lão hỏi.
Ninh Dạ đáp: “Chỉ khi hắn đến mới có thể dẫn Thái Âm môn đến.”
Nghe tới Thái Âm môn, mọi người bỗng im lặng.
Chuyện này liên lụy cả tới Thái Âm môn là vì cho dù thành lập Vân Tuyệt môn cũng không thể giao dịch với Hắc Bạch thần cung.
Hắc Bạch thần cung tuyệt đối không gIao dịch với bọn họ.
Thế nhưung Thái Âm môn lại khác.
Bọn họ và Hắc Bạch thần cung vốn là đồng minh, có tư cách giao dịch với Hắc Bạch thần cung. Hơn nữa trước đây không lâu, Hắc Bạch thần cung sơ sẩy khiến Triệu Long Quang trốn thoát, bây giờ Hắc Bạch thần cung còn đang nợ Thái Âm môn.
Để hoàn thành âm mưu chiếm doạt Đông Phong quan, cần có Thái Âm môn hỗ trợ, vì vậy phải kéo cả Thái Âm môn vào chuyên này.
Đương nhiên, Ninh Dạ cũng thầm mong mượn chuyện này để thấy Tân Tiểu Diệp, hiểu được tình hình của cô, cũng có thể giúp cô tăng cường địa vị.
Có thể nói sau khi xác nhận Mộc Khôi tông tham lam không đáng tin cậy, sau mỗi hành động của hắn đều có mục đích ngầm. Đối với hắn thì cướp đoạt Đông Phong quan không phải vấn đề khó khăn nhất, cái khó là làm sao để bí mật hoàn thành yêu cầu của bản thân.
Ninh Dạ cũng biết không thể lừa Mộc Khôi tông.về động cơ mà y gọi Triệu Long Quang đến chủ trì đại cục, vì vậy thẳng thắn không phủ nhận, chỉ đề xuất cho mọi người chuẩn bị sẵn kế hoạch, khi tất cả đi vào quỹ đạo mới đưa ra.
Quả nhiên lúc này y nói ra, tam quỷ chỉ có nước nhìn nhau.
Nghĩ lại, nếu Triệu Long Quang tới Vô Thiên thành, đúng là cách hay để thu hút Thái Âm môn.
Nhưng Nguyên Mục Dã vẫn nói: “Bọn Hắc Bạch Tử đích thân hạ cấm chế trên người Triệu Long Quang, nếu Triệu Long Quang tới đây chắc chắn không lừa được Hắc Bạch thần cung.”
Ninh Dạ nói: “Nếu các ngươi chịu hỗ trợ, ta có thể phá giải được.”
Hả?
Tam quỷ lại nhìn nhau.
“Ngươi có chắc không?” Nguyên Mục Dã hỏi.
Bọn Hắc Bạch Tử Nhạc Tâm Thiện lưu lại Định Quang cấm của Hắc Bạch thần cung trên người Triệu Long Quang, đây là một trong những bí thuật của Hắc Bạch thần cung, thậm chí ngay cả tông chủ Mộc Khôi tông, Âm Vô Cữu cũng không thể phá giải, dựa vào đâu mà Ninh Dạ nói y có thể phá giải?
Nhưng một khắc sau, Ninh Dạ giơ Nguyên Cực Thần Quang lên: “Có nó, sẽ phá giải được.”
Mẹ nó!
Tam quỷ cùng chửi thầm trong lòng.
Sao lại quên mất thứ này chứ.
Nguyên Cực Thần Quang có thiên phú pháp tắc đại đạo hệ quang, nghe nói Định Quang cấm được nghiên cứu từ nó ra, Ninh Dạ cầm Nguyên Cực Thần Quang, đúng là có thể phá giải cấm chế này.
“Ngươi không sợ Định Quang cấm biến mất, bọn họ sẽ nhận ra ngươi đang giở trò à?” Hà Giang Minh hỏi.
“Sẽ không. Ta không đơn giản là dùng Nguyên Cực Thần Quang giải cấm mà dùng thứ này tìm kiếm phương pháp phá cấm. Chỉ cần tìm ra, như vậy chẳng khác nào Mộc Khôi tông nhận được phương pháp phá giải Định Quang cấm. Ta nghĩ... phương pháp này chắc rất hữu dụng với Mộc Khôi tông.”
Vừa nói xong câu này, tam quỷ lập tức động lòng.
Định Quang cấm của Hắc Bạch thần cung đúng là phiền toái lớn, nếu Mộc Khôi tông nắm giữ phương pháp này, coi như một cấm pháp của Hắc Bạch thần cung bị bọn họ phá hủy.
Nhưng Hà Giang Minh vẫn nói: “Ninh Dạ, chuyện như vậy mà đến giờ ngươi mới nói, có phải đã quá đáng hay không?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Là lỗi của Ninh Dạ, Ninh Dạ xin lỗi. Ninh Dạ lo cho đại sư huynh, rất muốn gặp hắn. Đương nhiên ba vị cũng không cần lo, nếu không yên lòng về Ninh Dạ, có thể gieo chú thuật trên người Ninh Dạ và Triệu Long Quang.”
Nguyên Mục Dã hừ một tiếng: “Ta muốn làm thế thật đấy.”
Tử Lão lại nói: “Không cần làm vậy, vô dụng.”
“Hả?” Nguyên Mục Dã nhìn Tử Lão.
Tử Lão nói với Ninh Dạ: “Trì Vãn Ngưng bị Thanh Mộc thay máu nhưng cảnh giới còn không hạ xuống dưới Hoa Luân, ba mảnh vỡ của Tần Thì Nguyệt đã tới tay ngươi đúng không? Có phải ngươi đã có mảnh vỡ Bất Diệt tuyền không?”
Ninh Dạ thở dài: “Tử Lão đại nhân sao phải làm như vậy. Ninh Dạ thật sự hy vọng hợp tác hòa thuận với Mộc Khôi tông.”
“Có phải hay không, cứ thử là biết.” Tử Lão lại nói.
Sau khi hắn lên tiếng, một mảnh vỡ từ trong mây mù bay ra.
Thấy mảnh này, tâm thần của Ninh Dạ rung động: “Mảnh vỡ Thiên Cơ điện?”
Chỉ thấy mảnh vỡ kia bay vòng quanh người Ninh Dạ, phát ra tiếng reo vang vui mừng, nhưng Ninh Dạ không triệu hồi, nó không thể chui vào, rung chuyển kịch liệt giữa không trung.
Hà Giang Minh cười nói: “Quả nhiên Thiên Cơ điện đang trên người ngươi.”
Tuy những chuyện xảy ra trước đây đã khiến bọn họ đoán ra, nhưng tới thời khắc này, rốt cuộc cũng chứng thực được.
Ninh Dạ không hoảng hốt, chỉ thở dài nói: “Mộc Khôi tông đúng là Mộc Khôi tông, không ngờ còn bỏ được một mảnh vỡ để kiểm chứng.”
Y dứt khoát không che giấu nữa, cứ thế thu hồi mảnh vỡ. Chỉ nghe ầm một tiếng, trên người Ninh Dạ tỏa ra vạn luồng hào quang, Thiên Cơ điện trình diện trước mặt mọi người.
“Thiên Cơ điện!” Trong mắt mọi người cùng tỏa ra ánh sáng tham lam.
Hà Giang Minh còn nói: “Ninh Dạ, ngươi nói xem... Nếu bây giờ chúng ta từ bỏ kế hoạch Đông Phong quan, trực tiếp cướp Thiên Cơ điện và Nguyên Cực Thần Quang của ngươi có phải càng đơn giản thuận tiện không?”