Đối mặt với yêu cầu của Ninh Dạ, Lâm Gù ngơ ngác, nhưng vẫn nói: “Cũng có cách, chỉ cần cho thêm một số dược vật đặc biệt là có thể thăng cấp, nhưng như vậy phí tổn sẽ cao, chủ yếu phải xem tiên sinh muốn đạt tới mức độ nào.”
“Nếu ta muốn có tác dụng với cảnh giới Vô Cấu thì sao?”
Lâm Gù bị dọa cho nhảy dựng lên.
Ngươi muốn làm gì?
Mới cảnh giới Hoa Luân mà muốn xuất thủ với cảnh giới Vô Cấu à?
Cố ép mình trấn tĩnh tâm thần, Lâm Gù cười bồi: “Thế thì không có thiên tài địa bảo không được. Linh tài quý giá như vậy mà đem ra luyện độc, thật đáng tiếc.”
“Nhưng nếu để cứu mạng thì đáng!” Ninh Dạ cười: “Nói đi, cần gì, ta tìm.”
Nghe y nói như vậy, Lâm Gù thẳng thắn không khách khí, trực tiếp liệt kê một danh sách dài.
Theo cấp bậc hiệu quả của thiên tài địa bảo trên đó, Hỗn Nguyên tán được luyện chế lại cũng có hiệu quả bất đồng.
Vì vậy Lâm Gù dứt khoát dùng cảnh giới tu sĩ phân biệt cấp bậc, có hỗn nguyên tán cấp bậc Hoa Luân sơ kỳ, cũng có Hoa Luân đỉnh phong, đương nhiên cũng có cảnh giới Vạn Pháp, cảnh giới Vô Cấu.
Lão gù này có tri thức dược lý học phong phú, chỉ riêng phương pháp phối chế này đã rất có giá trị.
Lúc này Ninh Dạ nhìn danh sách một hồi rồi cười nói: “Thu vị lắm, vừa vặn ta đang có vài thứ trong này.”
Nói đoạn lấy vài loại nguyên liệu ra.
Lâm Gù nhìn mà tặc lưỡi: “Kinh Hồng quả, Vô Sắc hoa, đây đều là bảo bối tốt, sao ngươi lại có? Có thứ này có thể chế tạo được Hà Nguyên Thánh có tác dụng với Hoa Luân đỉnh phong, muốn đối phó với cảnh giới Vạn Pháp cũng có thể có tác dụng... Nhưng nếu muốn dùng thứ này đối phó với cảnh giới Vô Cấu, vẫn không được.”
“Cái này thì ngươi không cần lo, nói chung mau luyện chế cho ta, tốt nhất là trong mấy hôm tới.”
“Thời gian hơi gấp.”
Thứ thuốc như vậy, khó mà luyện chế trong thời gian ngắn.
“Nhưng ngươi làm được, đúng không?” Ninh Dạ âm trầm hỏi.
Lâm Gù trong lòng giật thót, vội vàng trả lời: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!”
Ninh Dạ đã thu hồi phương thuốc: “Vậy thì đi đi, sau khi luyện chế xong thì báo cho ta, ta sẽ tới lấy.”
Lâm Gù như được đại xá, vội vàng đi khỏi.
Đuổi Lâm Gù đi, Ninh Dạ rời khỏi quán trà, đi về phía trang viên của Vân Kình Phi.
Đến trang viên, chỉ thấy đám người Thư Vô Ninh đã ở trong trang viên.
Thấy Ninh Dạ đi tới, Điền Viễn Trung nói: “Bái kiến Ninh sứ, tổng cộng mua được ba mươi người mới, trong đó bảy người có tu vi, những người còn lại là người bình thường. Còn hai người Ninh sứ mua được đúng là có thiên phú. Chỉ tiếc là...”
Hắn không nói tiếp, đương nhiên ý tức là thời gian quá ngắn, vốn không thể đợi đến lúc bọn họ trưởng thành.
“Cái này thì ngươi không cần bận tâm, đầu tiên dạy bọn họ một ít cơ sở, tranh thủ cho bọn họ nhập tiên môn, trở thành tu sĩ chính thức rồi tính.” Ninh Dạ đã nói: “CÒn hai người này...” Ninh Dạ chỉ Thư Vô Ninh và Thư Lang: “Để ta dạy.”
——————————————
Ninh Dạ dẫn Thư Vô Ninh và Thư Lang ra khỏi trang viên, đi thẳng tới ngoài thành, y không nói một lời, Thư Vô Ninh cũng im lặng, còn Thư Lang vốn không thích nói chuyện.
Ba người cứ thế im lặng, đi tới một gò đất ở ngoài thành, Ninh Dạ dừng lại.
Đứng trên gò đất, Ninh Dạ nói: “Nói đi.”
Thư Vô Ninh nhìn chằm chằm vào Ninh Dạ: “Tiên sư nói vậy là sao? Vô Ninh không biết nên nói gì.”
“Ngươi biết ta có ý gì.” Ninh Dạ trả lời: “Nhớ kỹ, trả lời cho tốt, nếu biểu hiện của ngươi khiến ta không hài lòng, ta sẽ giết hai người các ngươi.”
Thư Vô Ninh cúi đầu: “Ban ngày tiên sư chọn hai người chúng ta nhưng lúc đó không mang đi mà để Điền tiên sư mang chúng ta đi, bây giờ lại mang chúng ta ra khỏi nơi đó. Hành động này chắc tiên sư cố ý... Bây giờ tiên sư đã có lời hỏi, tiểu nữ to gan suy đoán một chút.”
Ninh Dạ ‘ừ’ một tiếng.
Thư Vô Ninh bèn nói: “Trong trang viên có tổng cộng 58 người, trong đó có 30 nô lệ được mua về, ngoài ra còn bốn người vốn ở trong trang viên, còn lại hai mươi bốn người, bao gồm cả Điền tiên sư không phải người trong trang viên.”
Ninh Dạ không hỏi vì sao cô bé phân biệt được Điền Viễn Trung và người trong trang viên, chuyện này không khó.
Y nói: “Tiếp tục.”
Thư Vô Ninh trả lời: “Trang viên là của Toái Tâm Đao - Vân Kình Phi, có thể dùng chỗ ở của một trong Thập Đại Ác Nhân của Vô Thiên thành làm nơi dừng chân, có thể thấy quan hệ giữa tiên sư và Vân Kình Phi không tệ. Nhưng tính cả đám người Điền tiên sư, xét theo thực lực thì không ai có thể ngang hàng với Vân Kình Phi. Mà nhìn thái độ của Vân Kình Phi đối với bọn họ, hình như những người này không phải thuộc hạ của Vân Kình Phi... Vì vậy tiểu nữ đoán, Vân Kình Phi vốn không phải trọng phạm bị truy nã ở bên ngoài, rất có thể đây chỉ là thân phận giả của hắn, sau lưng hắn là một tiên môn chống đỡ. Xét thấy thực lực của Vân Kình Phi mà còn làm gián điệp, chỉ có thể là một trong Cửu Đại Tiên Môn.”
Gương mặt Ninh Dạ lộ vẻ tán thưởng: “Không tệ, tiếp tục.”
Thư Vô Ninh được tán thưởng, càng lúc càng tự tin: “Hai mươi bốn người Điền tiên sư và Vân Kình Phi tuy cùng một môn phái nhưng không lệ thuộc, mà bọn họ gọi Điền tiên sư là môn chủ, có thể thấy chắc hẳn là môn phái vừa thành lập, có lẽ là do Cửu Đại Tiên Môn cố ý sắp xếp. Nhưng vấn đề là, theo cách tiếp xúc giữa hai mươi bốn người này... bọn họ cũng không quen nhau.”
Ninh Dạ mỉm cười: “Thú vị.”
Hai mươi bốn người của Mộc Khôi tông đều là gián điệp điều từ nhiều nơi tới, bọn họ không quen biết nhau cũng là bình thường. Nhưng họ được huấn luyện làm gián điệp nhiều năm, kinh nghiệm xử sự phong phú, ngôn ngữ kín kẽ không sơ hở, không dễ dàng để lộ nhược điểm. Thế nhưng Thư Vô Ninh vẫn nhìn ra, có thể thấy cô bé là người có tâm tư tỉ mỉ.
Quả nhiên, một khắc sau Thư Vô Ninh đã nói: “Chắc bọn họ đều là gián điệp được phân bổ ở nhiều nơi đúng không? Chỉ như vậy mới giải thích được vì sao cùng trong một môn phái nhưng lại không quen thuộc với nhau, còn bị tập kết cùng nhau.”
“Còn nhận ra điều gì không?”
Thư Vô Ninh: “Nếu bọn họ không quen thuộc với nhau, chứng tỏ thời gian họ tập trung rất ngắn, chắc vị trí tập trung ở Vô Thiên thành. Tập trung nhiều gián điệp đến Vô Thiên thành, lại thành lập một tiểu môn phái riêng biệt, có thể thấy bọn họ có ý đồ gì ở Vô Thiên thành. Xét thấy khi bọn họ nói chuyện với nhau không cố tình tránh né chúng ta, thậm chí khá lịch sự với chúng ta, mà một môn phái có hai mươi bốn người thì quá nhỏ, thời điểm này lại mua liền ba mươi người... có phải định cho chúng ta gia nhập môn phái này không?”
Ninh Dạ nhẹ nhàng vỗ tay: “Tốt lắm, còn gì có giá trị hơn không?”
Thư Vô Ninh: “Điền tiên sư là môn chủ nhưng hiển nhiên ông ấy cũng phải nghe lệnh tiên sư ngài. Có thể thấy tuy danh nghĩa tiên sư là trưởng lão trong môn phái nhưng thực ra là chủ nhân chân chính của môn phái. Vấn đề là, ngài chỉ là một tu sĩ cảnh giới Hoa Luân, Điền tiên sư từng là gián điệp cảnh giới Vạn Pháp. Một gián điệp lên tới cảnh giới Vạn Pháp, được trao trọng trách lập phái nhưng phải nghe lệnh một tiên sư Hoa Luân, chỉ có hai cách giải thích. Một là chỗ dựa của ngài rất lớn, hai là thân phận hoặc vị trí của ngài cực kỳ quan trọng. Xét thấy lần này huy động nhiều người, trả giá rất lớn, chắc chắn cần người có năng lực, tiên sư lại không dùng diện mạo thật gặp chúng ta... có phải tiên sư cũng là một gián điệp có thân phận đặc thù không?”
“Ha ha ha ha!” Ninh Dạ cười ha hả: “Tốt lắm, tuy không chính xác hẳn nhưng cũng không sai nhiều. Vậy ngươi có biết, vì sao ta lại dẫn hai người các ngươi ra đây không?”
Ánh mắt Thư Vô Ninh lấp lóe: “Chuyện này thì Vô Ninh không đoán được.”
Những thứ cô bé đoán được đều là có dấu vết, nhưng cô bé biết quá ít về Ninh Dạ, không thể đoán ra mục đích của y.
Ninh Dạ biết cô bé nói thật, bèn đáp: “Tạm thời ngươi không cần biết thân phận thật của ta. Bảo ngươi tới đây là vì thấy ngươi rất có tài trí, có thể giao trọng trách. Nếu ngươi không phụ kỳ vọng của ta, chắc chắn tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn.”
Thư Vô Ninh mỉm cười: “Vậy xin đa tạ Vân tiên sư. Chẳng hay tiên sư muốn giao chuyện gì cho Vô Ninh?”
“Cái này không vội, trước đó còn cần tăng cường tu vi của các ngươi đã.”
Tăng cường tu vi?
Thư Vô Ninh ngơ ngác.
Cô là Tàng Tượng đỉnh phong, tăng nữa sẽ là Hoa Luân.
Cô bé còn đang lấy làm lạ, không ngờ Ninh Dạ đặt tay lên bả vai, ấn cô xuống: “Vận công, điều tức, chuẩn bị đột phá.”
“Cái gì?” Cho dù Thư Vô Ninh thông minh đến đâu cũng không ngờ Ninh Dạ lại đột nhiên làm vậy, lập tức ngơ ngác; “Chuyện này... thế này thì đột ngột quá? Người ta còn chưa chuẩn bị xong.”
Đầu ngón tay Ninh Dạ đã bùng lên một phù văn huyền áo, điểm một chỉ lên trán của cô bé...”