Trong quán trọ, Ninh Dạ vẫy tay, cho Dương Nhạc và Ngự Phong Tử thối lui.
Y rót một chén trà cho Dung Thành rồi nói: “Đông Kỳ Sứ giao cho ta một nhiệm vụ gian khổ, không thể không thăm dò một chút. Cũng may Dung huynh không khiến ta thất vọng. Ngay cả Chúc Bạch Thương cũng không phát hiện Ngự Phong Tử đang theo dõi nhưng lại không giấu diếm được đôi mắt của Dung huynh.”
Y há miệng cái là bán luôn chuyện Quân Bất Lạc giao phó cho mình.
Dung Thành cũng không lấy làm lạ, bình tĩnh uống trà: “Sư phụ ta lúc nào cũng muốn tìm ra Thiên Hành Nguyên trên người ta, phái không biết bao nhiêu cường giả âm thầm quan sát. Nếu ta không có chút thủ đoạn thì làm gì tới phiên Ngự Phong Tử theo dõi ta? Không khéo đã bị sư phụ giết rồi.”
Ninh Dạ gật đầu: “Ta cũng nghĩ thế. Nhưng Thiên Tinh môn giỏi về cơ quan cấm chế chứ chưa từng nghe nói họ còn am hiểu thuật phản trung tung.”
Dung Thành: “Xem sao tính quẻ, pháp thuật bói toán, vượt qua lẽ thường. Đừng nói một tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp, cho dù là đại năng Vô Cấu đích thân tới đây, tuy ta không thể quan sát hướng đi của bọn họ nhưng ít ra cũng cảm nhận được có người nhòm ngó trong bóng tối.”
“Không tệ! Không tệ!” Ninh Dạ vỗ tay cười to.
Tu vi của Ninh Dạ tiến bộ, Vấn Thiên thuật cũng được phát huy càng lúc càng tốt, bây giờ y có thẻ sử dụng Vấn Thiên thuật tra xét xem, có ai âm thầm thăm dò mình không, cho nên mới to gan nói chuyện như vậy.
Nhưng thuật tính sao bói quẻ trước nay vốn để suy tính thiên cơ, vốn tưởng tu sĩ trong thiên hạ đều làm như vậy.
Nhưng sự thật chứng minh, không phải chỉ mình Ninh Dạ có phong cách riêng, nhảy khỏi khuôn khổ sáo rỗng.
Dung Thành trước mặt cũng là một ví dụ.
Nhưng chính vì như vậy, Ninh Dạ mới lấy làm lạ.
Dung Thành có vẻ quá thẳng thắn.
Cũng như lúc trước y thừa nhận chuyện mình giấu đồ mà Đông Kỳ Sứ đang cần.
Thẳng thắn là một loại tính cách, nhưng cũng có thể là một thủ đoạn.
Ninh Dạ không phải người thẳng thắn, vì vậy y thẳng thắn là có mục đích. Ví dụ như vừa rồi y thừa nhận mình phụng lệnh của Đông Kỳ Sứ, là vì y biết chuyện này không thể giấu được Dung Thành, chẳng bằng giả vờ hào phóng.
Y tin tưởng Dung Thành cũng không phải người thẳng thắn, như vậy hắn thẳng thắn như vậy có dụng ý ra sao?
Đầu óc đang suy nghĩ, ngoài miệng lại nói: “Ngươi phát hiện ra Ngự Phong Tử nhưng không báo cho Thường Vũ Yên mà một mình tới gặp ta, xem ra định nói chuyện với ta?”
Dung Thành đã nói: “Chúng ta đều là người thông minh, không nói những lời mờ ám nữa. Ta hiểu rõ chuyện sư phụ muốn ngươi làm. Nhưng ngươi cũng biết đấy, vật này có liên quan tới tính mạng của ta, ta tuyệt đối không thể giao ra được. Dung Thành biết Ninh sứ là người có trí tuệ, không khéo sẽ có thành quả. Vì vậy bây giờ ta tới là muốn xin Ninh sứ giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu đệ một con đường. Trước đây tiểu đệ có chỗ đắc tội, xin Ninh sứ tha thứ. Sau này nếu có lệnh gì, tại hạ muôn chết cũng không chối từ!”
Ninh Dạ cười: “Ngươi để mắt tới ta đến vậy cơ à?”
Dung Thành thở dài: “Ta sống được tới lúc này là vì ta chưa bao giờ coi thường bất cứ ai. Nếu ta không cẩn thận, e là sư phụ đã dò ra vị trí của bảo vật rồi.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Nhưng nếu ta không đồng ý thì sao?”
Dung Thành biến sắc: “Vậy chúng ta sẽ là tử địch, Dung Thành sẽ không tiếc mọi giá, đẩy Ninh sứ vào chỗ chết!”
Ninh Dạ thản nhiên nói: “Vậy nếu ta nói với ngươi, bây giờ ta đã biết bảo vật kia đang ở đâu thì sao?”
Dung Thành ngơ ngác, bật thốt lên: “Không thể nào! Ta giấu bảo vật đó cực kỳ bí ẩn, tuyệt đối không để lộ bất cứ sơ hở nào, ngươi lừa ta à?”
Ninh Dạ lại lắc đầu: “Không phải ta đang lừa ngươi, đúng là ta đã biết ngươi đang giấu đồ ở đâu rồi.”
Y đi tới, ghé sát tai Dung Thành, hạ giọng nói: “Thật ra vật đó vẫn luôn trên người ngươi, đúng không?”
Dung Thành ngơ ngác, sau đó bá đạo cười ha hả: “Ninh Dạ, ngươi đang đùa gì đấy. Ngươi có biết ta bị Quân Bất Lạc dằn vặt tới ba năm không? Trong ba năm này có trọng hình gì mà ta chưa từng trải qua? Nếu bảo vật đang trên người ta thì hắn đã tra ra từ lâu rồi!”
Nhìn vẻ mặt của hắn, Ninh Dạ nhẹ nhàng vỗ tay: “Không tệ! Không tệ, Rất bình tĩnh, diễn kịch cũng không tệ. Nhưng rất đáng tiếc, cuối cùng vẫn chẳng lừa được ta. Ngươi đừng hoảng hốt, nghe ta phân tích cho ngươi vì sao ta nói món đồ đó đang trên người ngươi nhé.”
Dung Thành nhìn chằm chằm vào y.
Ninh Dạ nói: “Thật ra vấn đề đầu tiên là chính bản thân ngươi. Ngày đó khi ở Lạc thành, sau khi ta tiến cử ngươi lên làm Huyền Sách Sứ, ngươi đến cám ơn ta, nhắc tới bí mật của Đông sứ, ngươi từng nói mình giấu đồ ở một nơi mà hắn có nằm mơ cũng không ngờ. Bản thân câu này đã để lộ một tin tức, là không có chuyện thỏ khôn có ba hang, thứ đó chỉ ở một nơi, đúng không?”
Dung Thành hừ một tiếng: “Là ta lỡ miệng.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Một người một Đông sứ tra xét nhiều năm như vậy, làm sao lại lỡ miệng được? Không phải ngươi lỡ miệng, ngươi cố ý.”
“Cố ý nói với ngươi đồ vật được đặt ở một nơi?”
“Không, đó chỉ là bề ngoài. Xét theo bề ngoài, ngươi đang làm ta đi vòng quanh trong chuyện ‘mấy chỗ’ và ‘một chỗ’, nhưng sau khi tiếp xúc với Lý Trường Hồng, ta lại phát hiện một chuyện khác. Nếu thứ có thể gây bất lợi cho Đông sứ là một món bảo vật chứ không phải một loại công pháp nào đó, như vậy chuyện cất giấu ở ‘một chỗ’ hay ‘mấy chỗ’ không có ý nghĩa. Vì nếu là bảo vật thì đương nhiên chỉ đặt ở một chỗ được thôi. Trong tình huống này, ngươi cố tình lỡ miệng có ý nghĩa gì? Vì vậy ta nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện ra còn một lý do. Đó là... mục đích thật sự của ngươi không phải để ta nghĩ rằng mốn đồ này chia ra mấy chỗ mà cố ý làm cho ta có ảo giác là ngươi giấu đồ ở bên ngoài!”
Trái tim Dung Thành đột nhiên giật thót, cười lạnh một tiếng nhưng không nói lời nào.
Ninh Dạ đã tiếp tục: “Sau khi biết chuyện này, ta còn cố ý bảo Lý Trường Hồng đưa tư liệu về Thiên Tinh môn tới, còn xem ghi chép liên quan tới ngươi. Theo như ghi chép, Đông sứ giam cần ngươi ba năm, suốt ba năm ròng vẫn không nhận được tin tức gì. Còn ngươi cũng nhiều lần nhấn mạnh rằng, sau ba năm nếu ngươi còn không gia cố cấm chế thì bảo vật sẽ tự xuất hiện. Đông sứ không còn cách nào đành phải thả ngươi đi. Nhưng ta đã xem hết tư liệu về Thiên Tinh môn nhưng vẫn không tìm ra thủ đoạn nào có thể điều khiển cấm chế từ xa.”
Dung Thành cười lạnh: “Đó chỉ là ngươi nghĩ thôi, ai mà không có bí mật cơ chứ? Hơn nữa Quân Bất Lạc đâu có lấy được toàn bộ pháp thuật của Thiên Tinh môn.”
Ninh Dạ gật đầu: “Nói không sai, đây cũng là nguyên nhân Đông sứ tin tưởng ngươi. Nhưng ta thì khác. Đông sứ tin ngươi vì hắn là Vô Cấu cảnh, Vô Cấu đỉnh phong. Ngươi biết nhân vật cấp bậc đó thường có tật xấu gì không?”
Không chờ Dung Thành đáp lời, Ninh Dạ đã nói: “Chính là bọn họ đã quen với sự cường đại của bản thân, tin tưởng thực lực của chính mình, cũng quen dùng lực lượng của mình để suy nghĩ và giải quyết vấn đề. Theo Đông sứ, chỉ cần có đủ tu vi, bí pháp đủ mạnh, muốn điều khiển cấm chế từ xa không thành vấn đề, có thủ đoạn như vậy cũng không có gì là lạ. Vì vậy hắn hiểu theo ngươi, tin ngươi. Nhưng ta lại khác, ta không có tu vi mạnh mẽ như vậy, vì thế ta quen dùng âm mưu giải quyết vấn đề hơn. Do đó, ta đưa ra một giả thuyết... giả thuyết là bảo vật này không tồn tại. Nếu từ trước tới nay bảo vật này chưa từng tồn tại, vậy mọi thứ đều hợp lý.”
Dung Thành lạnh nhạt nói: “Thiên Hành Nguyên thật sự tồn tại. Vô Thiên thần độn của Quân Bất Lạc có thành tựu là nhờ nó.”
“Không sai! Lý Trường Hồng cũng trả lời khẳng định như vậy, bảo vật thật sự tồn tại, hơn nữa nằm ở Dung Thành nhà ngươi.”
Dung Thành vui vẻ: “Vì vậy phán đoán của ngươi là sai. Thực ra ta giấu đồ ở một nơi hắn vĩnh viễn không tìm tới.”
“Không!” Ninh Dạ lại khẽ lắc đầu: “Nó đang nằm trên người ngươi. Lúc trước ta chỉ nghi ngờ, nhưng bây giờ ta đã khẳng định.”
Rốt cuộc sắc mặt Dung Thành cũng trở nên khó coi: “Ninh Dạ, ngươi đang nói linh tinh gì đấy?”
Ninh Dạ thản nhiên đáp: “Ngươi có biết, phía sau mọi chuyện nhìn như không thể chắc chắn tồn tại một sự thật vượt qua lẽ thường. Chính vì nó vượt ngoài lẽ thường nên mới lật đổ nhận thức của chúng ta. Ta không biết ngươi làm cách nào để giấu Thiên Hành Nguyên trên người mà không bị Quân Bất Lạc phát hiện, nhưng chính vì vậy Quân Bất Lạc không nghi ngờ ngươi. Hắn quá tin tưởng thực lực của bản thân, không tin vào kỳ tích. Còn ta lại khác, ta thích phân tích mọi chuyện từ góc độ âm mưu... Nếu ngươi thật sự nắm giữ một loại bí thuật kỳ môn nào đó, như vậy loại bí thuật này có thể giúp ngươi điều khiển cấm chế bí mật ở nơi nào đó cách xa vạn dặm, thế thì tương tự, nó cũng có thể giấu đồ vật đó trong người ngươi, khiến cho cả Vô Cấu đỉnh phong cũng không kiểm tra ra được.”
Dung Thành đứng bật dậy: “Ăn nói linh tinh, phỏng đoán bừa bãi, không có chứng cứ!”
Ninh Dạ cười càng lúc càng vui vẻ: “Khi một người yêu cầu có chứng cứ, thường mang ý nghĩa hắn đã bắt đầu đi vào đường cùng. Vấn đề lớn nhất của ngươi là ngươi quá thẳng thắn. Lúc ở Lạc thành, thẳng thắn chuyện để đồ ở một nơi mà hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới. Vừa rồi, ngươi lại thẳng thắn nói mình dùng thuật tính sao phát hiện Ngự Phong Tử theo dõi... Ngươi phối hợp quá mức rồi! Nhưng chính ngươi cũng đã nói, nếu ngươi không cẩn thận, e là sư phụ đã dò ra vị trí của bảo vật rồi... Ngươi không cảm thấy ngươi thẳng thắn và cẩn thận như vậy rất mâu thuẫn ư? Người cẩn thận như ngươi liệu có hỏi gì đáp nấy, tùy tiện lỡ lời không? Nếu vậy, e là ngươi đã bị sư phụ ngươi dụ dỗ moi tin, biến thành một xác chết từ lâu rồi!”
Dung Thành khẽ run rẩy.
Ninh Dạ nói tiếp: “Tất cả những gì ngươi thẳng thắn đều để nói pháp thuật tính sao của ngươi rất cường đại, khiến ta sai hướng, làm ta tin tưởng món đồ đó bị ngươi giấu ở một vị trí nào đó, dùng thuật tính sao của ngươi để khống chế. Ngươi cũng dùng cách này ảnh hưởng tới Quân Bất Lạc phải không? Quân Bất Lạc quá tự tin, hắn chỉ tin vào thực lực của bản thân, vì vậy sau khi không tra ra đồ vật trên người ngươi, hắn đã tin lời nói dối của ngươi. Nhưng ta thì khác... ta thích phát hiện ra vấn đề từ trong ngôn ngữ cử chỉ của con người. Những lời thẳng thắn không nên có của ngươi chính là sơ hở lớn nhất của ngươi!”
Thân thể Dung Thành hơi run rẩy, gương mặt co giật nhưng vẫn kiên trì.
Hắn cắn răng nói nhỏ: “Không ai lừa được Vô Cấu đỉnh phong! Không một ai!”
“Vừa vặn ngược lại.” Ninh Dạ khẹ nhàng đáp: “Thực lực càng mạnh càng tự phụ, người như vậy... thật ra khá dễ lừa gạt!”