TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 237: Hắc Nghễ

Vân Tuyệt cổ địa.

Cuối cùng đám người Ninh Dạ cũng đi ra khỏi biển cát, trước mặt bọn họ là một vùng đất hoang vu trống trải.

Dõi mắt nhìn khắp nơi, đâu đâu cũng có mảnh hài cốt.

Trong đó phần lớn là những sinh vật bình thường, nhưng dẫu sao cũng có một ít mang khí thế hoàn toàn bất đồng.

Phía xa là một bộ xương đang ngồi trên mặt đất, khổng lồ như ngọn núi.

Đó là xương cốt của yêu thú, có lẽ khi còn sống là một loài vượn khổng lồ, sau khi chết nằm lại tại đây.

Cho dù vạn năm qua đi, tinh hoa đã tan hết, không còn lực lượng thông thiên nữa, nhưng có một thứ mà thời gian cũng không thể bào mòn, không bị hậu thế lấy đi, đó là pháp tắc đại đạo.

Bên trên xương cốt ngưng tụ vô số đạo văn, tỏa ra khí tức cổ xưa huyền ảo, chỉ hơi tiếp cận là cảm nhận được lực lượng vô cùng hùng vĩ.

“Đó là Thương Khung hắc viên?” Thư Vô Ninh hỏi.

Thương Khung hắc viên coi như một phong cảnh nổi tiếng của Vân Tuyệt cổ địa, Thư Vô Ninh cũng từng nghe nói.

“Ừ, nói đúng hơn là Hắc Nghễ. Thương Khung hắc viên là cái tên mà người đời sau đặt cho.” Ninh Dạ nói: “Con thú này tên là Ám Viên, còn gọi là Đứa Con Của Bóng Tối, nghe nói là dị chủng có cùng căn nguyên với Bạch Toan, một quang một ám, một thể hai mặt. Thời thượng cổ là thần thú cảnh giới thứ sáu.”

“Cảnh giới thứ sau thời thượng cổ là gì?” Thư Vô Ninh hiếu kỳ.

Ninh Dạ nói: “Cảnh giới thứ năm là Niết Bàn, niết bàn trọng sinh, thoát thai hoán cốt, vì vậy cảnh giới thứ sáu chính là Thiên Nhân, ý là bản chất sinh mệnh tăng cường, còn gọi là cảnh giới Nhân Hoàng, ý là hoàng đế trong cõi người. Cảnh giới thứ sáu là Đăng Tiên, tức là thật sự thành tiên, phá giới phi thăng. Đáng tiếc thiên đạo đã có khiếm khuyết, thế giới này đã không thể thành tiên, thậm chí phi thăng cũng là ước nguyện quá đáng, không nhắc tới cũng được.”

Thư Vô Ninh lại rất hứng thú: “Nếu Hắc Nghễ là cảnh giới Thiên Nhân, còn lưu lại pháp tắc đại đạo, vậy đứng đây nghiên cứu có ngộ đạo được không?”

Ninh Dạ bật cười: “Nếu đơn giản như vậy, đây đã là nơi mà cả vạn người tranh đoạt rồi. Đây là chiến trường thượng cổ, có rất nhiều thi thể của đại năng, cũng có rất nhiều pháp tắc đại đạo phân bổ, ảnh hưởng. Tiếc rằng tuy pháp tắc đại đạo không hiển hiện, chỉ thấy uy năng, vốn không thể lĩnh ngộ.”

Thư Vô Ninh không phục: “Pháp tắc đại đạo không hiện ra thì không lĩnh ngộ được à?”

“Tính kỹ ra thì không phải, vẫn có khả năng, nhưng độ khó rất cao.” Ninh Dạ trả lời: “Ngươi cứ nghĩ thế này là hiểu, cái gọi là đạo là lý lẽ của thiên địa tự nhiên, là căn cơ cho sự tồn tại của vạn vật. Đã là nơi quy tụ của thiên địa tự nhiên, vậy dõi mắt ra khắp nơi, mỗi bông hoa mỗi chiếc lá, thậm chí không khí, linh lực. có gì không phải đạo? Nếu vậy, đâu đâu cũng có thể ngộ đạo, sao lại phải ngộ đạo ở đây?”

Thư Vô Ninh ngớ người, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời ra sao.

Cô suy nghĩ một lúc lâu rồi đột nhiên hiểu ra: “Đệ tử hiểu rồi, chẳng phải trong sách có lời đồn là các đại năng ngộ đạo có người xuất thế cũng có người nhập thế. Bất luận xuất thế hay nhập thế thực ra đều là trải nghiệm nhân sinh, cảm nhận thiên địa, ngồi mà cầu đạo, muốn ngộ đạo trong tình huống pháp tắc đại đạo không hiển hiện.”

“Không sai!” Ninh Dạ cười nói.

Pháp tắc đại đạo không hiển hóa, đúng là có thể ngộ đạo, các đại năng xuất thế nhập thế hoặc dùng chém giết để nhập đạo, hoặc dùng tình nhập đạo, thậm chí có kẻ buôn bán nhỏ trải nghiệm muôn vàn cảm xúc trong cuộc đời, cảm nhân tự nhiên thất thường, tất cả đều là cầu đạo, cũng là cầu đạo trên cơ sở pháp tắc đại đạo không hiển hiện.

Còn thần vật như Vạn Cổ liễu lại vừa vặn ngược lại, pháp tắc đại đạo hiển hóa, ngộ đạo dễ dàng hơn.

Về phần bộ xương trước mắt, tuy uy thế đại đạo vẫn còn, pháp tắc đại đạo không hiển hiện, muốn cầu đạo cũng có thể cầu, nhưng hiệu quả chẳng khác những nơi bình thường ở bên ngoài bao nhiêu, đương nhiên không ai hứng thú.

Nhưng ngay lúc nói chuyện này, Thư Vô Ninh lại phát hiện không ngờ trên bộ xương Hắc Nghễ kia lại có một người đang đả tọa.

“Ồ? Đó là...” Thư Vô Ninh kinh ngạc bật thốt lên.

Ninh Dạ lại chỉ liếc mắt một cái rồi nó: “Ngươi đừng để ý.”

Nói xong cứ thế bỏ đi.

Thư Vô Ninh đầu óc mơ hồ đi theo sau lưng y, thi thoảng lại quay đầu nhìn về phía nam tử ngồi trên Hắc Nghễ, đối phương để tóc dài xõa vai, không thấy gương mặt, nhưng khí thế hùng hồn, không giận mà uy.

Trong lòng còn đang nghi hoặc, Thư Lang ở bên cạnh đã nói: “Người kia... là yêu huyết.”

“Yêu huyết?”

“Ừ.” Thư Lang nói: “Hơn nữa còn là Yêu Thể Hoàn Hảo, hình như có phần liên quan tới Hắc Nghễ. Ta có thể cảm nhận được, khí tức của hắn rất gần với Hắc Nghễ này. Có lẽ hắn đang ngộ đạo?”

Khí tức rất gần? Ngộ đạo?

Thư Vô Ninh nhìn về phía Ninh Dạ, thấy Ninh Dạ coi như không có chuyện gì xảy ra, cứ thế bước đi, trong lòng đã hiểu được đôi chút.

Quay đầu lại, chỉ thấy nam tử trên Hắc Nghễ đã biến mất không còn bóng dáng.

Trong lòng ôm bí ẩn khó hiểu, Thư Vô Ninh tiếp tục đi theo bọn Ninh Dạ.

Qua khỏi vùng cổ địa hoang vu, trước mặt là một dãy nũi bao phủ bởi mây mù, chính là Tuyệt Vân lĩnh.

Tuyệt Vân lĩnh bị Ngũ Sát vân bao phủ quanh năm suốt tháng, trong đó cực kỳ nguy hiểm, dẫu là đại năng vào đây cũng phải hêt sức cẩn thân.

Thấy đã đến Tuyệt Vân lĩnh, Ninh Dạ không đi vào mà trực tiếp tới một hang núi gần đó, nói: “Mọi người nghỉ ngơi ở đây, chờ đợi thôi.”

“Nhưng còn chưa tới nơi mà?” Lâm Gù kinh ngạc.

Ninh Dạ: “Bảo ngươi nghỉ thì cứ nghỉ, sao phải lắm chuyện như vậy?”

Lâm Gù cười ha hả: “Vâng vâng, Vân tiên sư bảo nghỉ, vậy thì nghỉ.”

Mọi người vào trong hang, Ninh Dạ tiện tay bố trí trận pháp che giấu vết tích của bản thân.

Thật ra trong Vân Tuyệt cổ địa linh khí hỗn loạn, có bố trí hay không cũng khó mà phát hiện, nhưng Ninh Dạ vốn cẩn thận, thà làm thừa còn hơn thiếu.

Bố trí trận pháp xong, Ninh Dạ tìm một góc khoanh chân đả tọa, tâm thần lại tiến vào Thiên Cơ điện.

Linh lực hỗn loạn nên trong cổ địa truyền tin bất tiện, nhưng không ảnh hưởng tới Côn Lôn kính.

Dưới sự quan sát của Côn Lôn kính, Ninh Dạ dễ dàng chứng kiến động tĩnh bốn phương.

Sau khi đợi khoảng một canh giờ, rốt cuộc Ninh Dạ cũng thấy phía xa có một đám người đang bay dưới vùng trời thấp, người cầm đầu chính là Liệt Trọng Lâu.

Thời gian vừa khớp, Ninh Dạ cười thầm.

Một kế hoạch tốt quan trọng nhất là nắm bắt chính xác thời cơ. Cho dù thời cơ trước mắt chưa phải mấu chốt nhất quyết định toàn bộ mọi chuyện, nhưng hiển nhiên đây là khởi đầu tốt.

Còn sau lưng Thẩm Lâm Tân là hàng loạt đệ tử Thái Âm môn, một trong số đó chính là Tân Tiểu Diệp.

Nhìn thấy Tân Tiểu Diệp, trong lòng Ninh Dạ nóng lên - quả nhiên sư muội đã đến.

Tân Tiểu Diệp đi theo sau lưng Liệt Trọng Lâu, mặc một bộ trường bào xanh mượt như nước, có từng đốm sáng xanh lam - đó là Nguyệt Ảnh Hàn Sa, thông qua thứ này Ninh Dạ mới có thể quan sát hướng đi của Thái Âm môn.

Một lát sau, Liệt Trọng Lâu đã mang theo đám người Thái Âm môn bay tới trước Tuyệt Vân lĩnh, chỉ thấy trong làn mây khói có một cái vòi dài thò ra, hít sâu một hơi rồi cất tiếng nói sắc bén: “Ta cảm nhận được trong dãy núi phía trước có khí tức của Triệu Long Quang, xem ra hắn đã vào trong dãy núi này.”

“Sư phụ, nơi này rất nguy hiểm.” Một nữ đệ tử lên tiếng nhắc nhở, cô nàng tên là Hồng Nghê, là đệ tử chân truyền của Liệt Trọng Lâu.

“Hừ, tuy Tuyệt Vân lĩnh là vùng đất nguy hiểm nhưng còn chưa tới mức thập tử vô sinh. Triệu Long Quang dám đi vào, chẳng lẽ ta lại không dám à?” Liệt Trọng Lâu hừ một tiếng đã rảo bước tiến vào.

Đám đệ tử đành nhứam mắt đuổi theo.

Bước vào Tuyệt Vân lĩnh,Tân Tiểu Diệp rước mắt là hàng loạt xương trắng.

Đâu đâu cũng có mảnh vỡ của xác chết, trên đầu còn chứng kiến mơ hồ một số yêu thú lượn vòng trên dãy núi.

“Sư phụ, ngài xem, là Thương Thú!” Hồng Nghê hưng phấn chỉ một con yêu thú: “Không ngờ nơi này còn có thượng cổ dị chủng.”

Thương Thú là một cách gọi chung, nói chính xác hơn là yêu thú có huyết mạch của thượng cổ dị thú THương Khuýet.

Có rất nhiều loại Thương Thú, huyết mạch pha trộn lẫn lộn nên khó mà dặt tên, thực lực cao thấp khác nhau.

Thái Âm môn sở trường về yêu đạo, vì vậy Hồng Nghê lập tức phân biệt được con thú đang lượn vòng trên dãy núi chính là một con THương Thú, quan sát khí thế của nó, cảm nhận uy lưuc của nó, chẳng qua chỉ mới cảnh giới Hoa Luân, vì vậy Hồng Nghê không sợ.

Liệt Trọng Lâu lạnh lùng nhìn sang rồi nói: “Vân Tuyệt cổ địa là chiến trường thời thượng cổ, Tuyệt Vân lĩnh lại là nơi hiếm có dấu chân người, còn một số dị chủng thời thưởng cổ cũng không có gì lạ.”

Hồng Nghê hưng phấn nói: “Tốt xấu gì cũng là huyết mạch Thương Khuyết, sư phụ, hay là chúng ta bắt lấy nó đi.”

“Vội làm gì, làm chuyện chính trước đã.” Liệt Trọng Lâu nói: “Hơn nữa, Tuyệt Vân lĩnh là nơi cực kỳ nguy hiểm, trong đó tình cảnh biến ảo không ngừng, có rất nhiều dị tượng ẩn chứa nguy cơ, không được sơ suất. Ngươi cứ nhìn con Thương Thú kia đi, nó biết thực lực không bằng chúng ta nhưng vẫn không bỏ trốn, có thể thấy nơi này không đơn giản. Đừng để lòng tham làm bản thân lạc lối!”

Nói tới câu cuối cùng, giọng điệu của Liệt Trọng Lâu đã rất nghiêm khắc.

“Vâng.” Hồng Nghê bất đắc dĩ cúi đầu.

Tân Tiểu Diệp lại đột nhiên nói: “Nhưng cho dù chúng ta không ra tay vẫn không có nghĩa là nguy hiểm sẽ không tới, đúng không? Sư thúc.”

Hả?” Liệt Trọng Lâu sửng sốt, đang định nói gì đó lại đột nhiên có cảm giác, lập tức biến sắc: “Tất cả cẩn thận!”

Chỉ thấy trên Tuyệt Vân lĩnh vừa rồi còn sóng yên gió lặng, đột nhiên gió nổi mây vần.

Từng dòng khí bộc phát, Ngũ Sát vân cuồn cuộn.

Như ngọn lửa bốc hơi, chớp mắt đã tràn ngập dãy núi, nhưng bên ngoài dãy núi vẫn không bị ảnh hưởng.

“Bão Ngũ Sát vân?” Liệt Trọng Lâu kinh hãi hét lên.