TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 34: Đạo ở trên người

Nghe nói Luyện Ngục ma đàn là do đại năng trong Ma Vực làm ra, tác dụng là thành lập liên hệ với sinh linh trong các giới, khi họ cần có thể triệu hồi bản thân, chiến đấu cho họ.

Ma tinh vừa là tiền vừa là năng lượng duy trì đường hầm không gian.

Đây cũng là lý do vì sao Công Tôn Điệp coi trọng thứ này như vậy.

Nhưng Ninh Dạ lại không thèm quan tâm: “Lũ ma đầu này thật biết tính toán, cái gọi là làm việc cho chúng ta chỉ là ném một số ma vật vào tác chiến... Còn mục đích thật của bọn chúng là tới thế giới này giết chóc thiêu đốt cướp bóc, kiểu gì cũng không bị thiệt.”

Công Tôn Điệp che miệng cười khẽ: “Đương nhiên rồi. Những ma đầu này tuy tàn nhẫn nhưng chưa từng ngu xuẩn. Càng là đại năng thì càng xảo quyệt. Khổ nỗi Ma môn trong thế yếu, tuy biết không có lợi nhưng đành nhẫn nhịn. Nhưng cho dù thế nào, nếu chịu từ bỏ lương tâm, tàn sát người vô tội, vậy thì Luyện Ngục ma đàn vẫn rất hữu dụng.”

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ta không muốn.”

“Ngươi không muốn thì cho ta.”

“Ta cũng không muốn cô đi lên con đường này. Cô đã thoát ly ma môn, không nên để nhiễm quá nặng.”

Công Tôn Điệp cũng không muốn đi theo con đường ma đạo, nhưng cô nhìn Luyện Ngục ma đàn lại không nỡ bỏ: “Thế chẳng phải uổng phí bảo vật này à.”

“Cái này thì chưa chắc.” Ninh Dạ nói.

“Ồ?” Công Tôn Điệp kinh ngạc nhìn y.

Ninh Dạ nhìn Luyện Ngục ma đàn nói: “Nếu thứ này có thể liên lạc với Ma Vực, như vậy chắc nó có thiên phú pháp tắc đại đạo hệ không gian. Rất tốt, rất tốt... vừa vặn có thể nghiên cứu một phen.”

Hai câu rất tốt liên tục khiến Công Tôn Điệp nghe mà tim đập tình thịch: “Không phải ngươi định hủy nó đi đấy chứ?”

“Pháp tắc đại đạo là để cảm ngộ, có dỡ ra cũng vô dụng. May là ta có Thiên Cơ điện, có thể quan sát một phen.”

Sau khi Ninh Dạ lên tiếng, Càn Tự Bí và Khôn Tự Bí cùng bay lên, Côn Lôn kính và Tuyền Cơ xích cũng tỏa hào quang.

Càn Tự Bí là tổng cương của đại đạo, Khôn Tự Bí lại chú trọng không gian.

Côn Lôn kính cũng là bảo vật không gian, Tuyền Cơ xích là cơ bản để giải đạo.

Lượng Thiên thuật, Vấn Thiên thuật, lưỡng đại thần thuật và lưỡng đại thần vật cùng được thi triển, đã bắt đầu phân tích Luyện Ngục ma đàn. Ra là Ninh Dạ định làm theo cộng hưởng pháp tắc đại đạo ngày đó, thử nghiệm xem có lĩnh ngộ không gian hay không.

Nhưng rất tiếc, y phát hiện tuy trong Luyện Ngục ma đàn có ẩn chứa pháp tắc đại đạo không gian nhưng hiển nhiên không chung đường với Côn Lôn kính, dưới sự vận chuyển của thần thuật, Ninh Dạ không thể xúc động đạo tắc, ngược lại Luyện Ngục ma đàn bị kích thích, không ngừng tỏa ra đại lượng ma khí.

Một vòng xoáy đột nhiên sinh ra, như lỗ đen cuồn cuộn, một ý chí mơ hồ mà cường đại đã từ trong lỗ đen chui ra.

“Kinh Trường Dạ, ngươi đang làm gì đấy?”

Chính là âm thanh của Luyện Ngục viêm ma.

Hiển nhiên, thứ này là do viêm ma chế tạo ra.

Ninh Dạ mỉm cười :”Kinh Trường Dạ đã chạy rồi, thứ của ngươi giờ đang trên tay ta.”

“Hả?”

Mây đen cuộn tròn, một gương mặt lớn do ngọn lửa ngưng tụ thành đã xuất hiện, nhìn về phía Ninh Dạ: “Ngươi chính là người lừa lấy đi ma đàn từ tay Kinh Trường Dạ?”

“Là ta.” Ninh Dạ không thèm để ý.

“Ha ha ha ha.” Viêm ma kia chẳng hề tức giận: “Tên ngu ngốc Kinh Trường Dạ, không ngờ lại đạp vào bẫy của ngươi, nhưng cũng không vấn đề. Người trẻ tuổi, ta đánh giá cao ngươi đấy. Ngươi có đồng ý làm ma sứ dưới trướng ta, giúp ta chinh chiến tứ phương, giết chóc khắp thiên hạ không. Ta có thể ban cho ngươi lực lượng vô tận.”

Ninh Dạ nhếch mép: “Chẳng trách dõi mắt khắp thiên hạ không có ai trong tiên môn sử dụng Luyện Ngục ma đàn. Thứ này nối thẳng tới đại năng của Ma Vực, cho dù tiên môn có chiếm được cũng phải thỏa mãn nhu cầu của Ma Vực mới được phục vụ. Vì vậy Luyện Ngục ma đàn rơi vào tay người khác chẳng những không phải phúc, ngược lại còn là họa.”

Viêm ma cười ha hả: “Họa phúc chỉ trong một ý nghĩ, chỉ cần có lực lượng cường đại thì có gì phải sợ?”

“Nghe có vẻ không tệ, nhưng cho dù là chính ngươi cũng không thể tung hoành vạn giới, dựa vào đâu mà đòi bốc phét như vậy?” Ninh Dạ khinh thường nói: “Ma môn sống tới giờ vẫn chỉ như đám chuột chạy qua đường, người người hô đánh hô giết, đã bao giờ tiêu dao chưa? Đừng dùng mấy câu lừa trẻ con vô tri của ngươi ra lừa ta.”

“Ồ, ngươi thấy vậy à? Đúng là đáng tiếc.” Luyện Ngục viêm ma cũng không tức giận, có lẽ cuộc đời của hắn đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy. Cho nên hắn trực tiếp nói: “Nếu ngươi không chịu thì cứ phá hủy ma đàn là được. Với ta thì thứ này muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.”

Ninh Dạ nhếch mép: “Ngươi đừng khoác loác nữa, bảo vật pháp tắc đại đạo không gian, ngươi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu? Thế thì chẳng phải trong Ma môn mỗi người có một cái à? Nếu thích thì chính ngươi có thể tùy ý xuyên qua không gian. Có lẽ ngươi muốn chế tạo thứ này cũng chẳng dễ dàng gì, đúng không?”

Viêm ma ngớ người nhưng vẫn không để ý, ngược lại cười to: “Người lừa gạt được ma đàn từ tay Kinh Trường Dạ, quả nhiên không dễ bị lừa. Nhưng chính ngươi không cần, sao lại không hủy nó đi, giữ lại bên người thì sớm muộn gì cũng thành họa, còn làm thế nào được?”

Nói xong đã cười ha hả.

Không phải trước đây không có ai trong tiên môn nhận được Luyện Ngục ma đàn, nhưng đúng như Ninh Dạ vừa nói, trừ phi cam tâm tình nguyện nhập ma, bằng không thì có nhận được cũng vô dụng, ngược lại còn thành mầm họa, vì vậy đa số thời điểm đành phải nhẫn tâm hủy diệt.

Ninh Dạ lại nói: “Thực ra ngươi nói vậy là muốn ta phá hủy nó đúng không? Để ta đoán xem, nếu ta hủy nó, pháp tắc đại đạo tồn tại theo nó, chắc ngươi có thể thu hồi, phải không?”

Viêm ma cười ha hả: “Suy nghĩ vậy, thật thú vị. Nhưng thằng nhãi nhà ngươi vẫn quá non, pháp tắc đại đạo không phải thực thể mà là chân lý vận chuyển của thiên địa, làm sao có chuyện sau khi bị hủy lại trở về?”

Ninh Dạ trả lời: “Khống chế sắc mặt không tệ, cũng là kẻ giỏi diễn kịch đây. Nhưng đáng tiếc, ngươi không biết ta có bí thuật, có thể cảm nhận tâm trạng. Khi ta vừa nói câu vừa rồi, ta đã cảm thấy ngươi đang căng thẳng.”

“Nói bậy!” Viêm ma quát ầm lên: “Ta là Hắc Viêm Ma Thần, ngươi có tài cán gì mà đòi cảm nhận tâm trạng của thần?”

“Hóa ra tên đầy đủ của ngươi là Hắc Viêm Ma Thần à, đã biết.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ngươi phủ nhận cũng được, không sao, ta cũng không lãng phí thời gian trong chuyện này nữa. Nhưng ngươi nói, pháp tắc đại đạo không phải thực thể, không có chuyện ký thác thì ta phải phản bác một chút. Tuy pháp tắc đại đạo không có thực thể nhưng nó lại thật sự tồn tại. Cũng như linh hồn con người. Người vốn vô hồn, sau khi tu hành có ý niệm hóa thành thực chất nên có hồn. Vì vậy nguyên thần còn được gọi là thần hồn, thần thức cũng là hồn thức. Con đường của tu sĩ chỉ có hai, một là thân thể thành tiên, hai là linh hồn thành thần. Nếu hai cái hợp nhất sẽ là tiên thần, ta nói vậy không sai chứ?”

Viêm ma ngạc nhiên: “Làm sao ngươi biết?”

Phí lời, tốt xấu gì ông đây cũng xuất thân Thiên Cơ môn. Thiên Cơ môn từng là tiên môn chí tôn, tuy tiên pháp thần thông thời thượng cổ đã thất truyền rất nhiều, nhưng vẫn còn những kiến thức liên quan tới đại đạo.

Thế gian vạn giới, hai chữ thần tiên đại biểu cho hai thứ linh hồn và thân thể.

Thân thể đạt tới cực hạn là thành tiên, linh hồn đạt tới cực hạn sẽ thành thần.

Vì vậy có khác biệt giữa tiên pháp thần thông.

Tiên pháp là pháp thuật hữu hình, dùng sức để thúc đẩy, thần thông lại là pháp thuật vô hình, dùng thần để điều khiển.

Hai thứ không phân cao thấp, chỉ là phương hướng khác biệt.

Trong đó tiên pháp uy lực mạnh mẽ, thần thông thì giỏi biến hóa.

Kẻ vô tri thường gọi lẫn lộn hai thứ nhưng càng cường đại càng phân biệt rõ ràng.

Còn trên hai thứ này, chính là đạo.

Tiên có thể dùng được, thần cũng có thể dùng được, chỉ có cách dùng bất đồng.

Theo lý mà nói, viêm ma nói không sai, đạo pháp tự nhiên, tất cả đều do chữ ‘ngộ’, biết thì là biết, không có chuyện đặt pháp tắc đại đạo lên thứ gì.

Nhưng Ninh Dạ không phải tu sĩ cảnh giới Hoa Luân bình thường, y ngộ được hai đạo về quang và huyễn, lại tâm thần hợp nhất với Trì Vãn Ngưng, truyền thụ đại đạo. Hơn nữa Thiên Cơ môn và Hắc Bạch thần cung là hai môn phái đỉnh cấp, y học được lý luận từ đó, hiểu rất rõ trong một số điều kiện đặc thù thì tuy chỉ có thể cảm ngộ đạo nhưng vẫn có thể ký gửi.

Lúc này Ninh Dạ đã nói: “Tuy ngươi xưng là ma thần nhưng thực ra đi theo con đường nhục thân hiển hóa, chính là ma tiên. Dùng thân thể ma tiên khắc ấn pháp tắc đại đạo, đạo ở trên người, dùng thân thể cảm ứng trời đất. Bản thân Ma Vực rất đặc biệt, có thể liên thông tới vạn giới, pháp tắc đối với ma đầu Ma Vực thì đại đạo không gian là dễ kiếm nhất. Tham Tinh, Thực Nguyệt, Tinh Diệu, Không Luân đều là cao thủ trong đạo này. Ta từng phân tích Tham Tinh, đáng tiếc không hiểu được chân lý của nó, vì ta đi theo con đường thật sự ngộ đạo, dùng thần ngộ đạo. Ma tiên dùng thân chứng đạo, đạo trên cơ thể, vì vậy máu thịt xương cốt đều có thể chứng đạo. Đây chính là nguyên nhân vì sao thi thể của Tham Tinh có thể phong ấn không gian. Nếu ta đoán không sai, chắc Luyện Ngục ma đàn cũng được chế tạo từ một phần thân thể của ngươi đúng không? Thứ như vậy mà ngươi dám nói tùy tiện chế tạo, đúng là nói khoác không biết ngượng. Nếu ta hủy nó đi mới đúng với mong muốn của ngươi, giúp ngươi thu hồi pháp tắc đại đạo.”