Ảo ảnh bị tiêu trừ, lộ ra hình dáng của Ninh Dạ.
Y vẫn ung dung nhìn Tần Thì Nguyệt: “Chiến đấu đã nổ ra, khó mà giấu được một số thủ đoạn. Ài, ngươi nói đi, ta có nên giết người diệt khẩu không đây?”
Tần Thì Nguyệt cười nói: “Này, không cần dọa ta như vậy. Không thấy ta đẩy những người khác đi rồi à?”
Nói xong cô nàng đi tới, dừng lại trước mặt Ninh Dạ, quan sát y rồi nhìn sang phía Trì Vãn Ngưng, đột nhiên thấy hiếu kỳ: “Tàn hồn của Vong Tình Thiên Tôn chỉ có cảm ứng với Thiên Cơ tâm pháp thôi, sao hắn còn muốn giết cả ngươi nữa? Chẳng lẽ ngươi cũng là người của Thiên Cơ môn? Không thể nào, ngươi gia nhập Hắc Bạch thần cung trước khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt mà.”
Trì Vãn Ngưng vừa thi triển màn chắn chống lại kiếp lôi vừa trả lời: “Liên quan gì tới ngươi?”
Tần Thì Nguyệt mỉm cười nói: “Xem ra chắc là Ninh Dạ truyền Thiên Cơ tâm pháp cho ngươi? Vừa rồi ta thấy có cung điện mơ hồ xuất hiện, nếu không phải ảo ảnh thì là Thiên Cơ điện à? Có thể cho ta xem thử không?”
Ninh Dạ lắc đầu không nói gì.
Tần Thì Nguyệt nhíu mày: “Ngươi không định hợp tác với ta thật à? Liệt châu có khá nhiều mảnh vỡ Thiên Cơ điện đấy.”
Câu này rốt cuộc cũng khiến Ninh Dạ rung động: “Ngươi muốn hợp tác với ta? Hợp tác cái gì?”
Tần Thì Nguyệt mỉm cười: “Rốt cuộc cũng động lòng rồi à? Hợp tác cái gì thì tạm thời không gấp, trước lúc đó cần ngươi giết một người giúp ta.”
“Ai?”
“Hạ Văn Thư.”
Giết hắn?
Ninh Dạ ngạc nhiên: “Chẳng phải hắn là đồng bọn của ngươi à?”
“Đúng vậy.” Tần Thì Nguyệt nói: “Ngươi giết hắn, sau đó còn phải thừa nhận với bên ngoài là ngươi làm.”
Mẹ nó, sao nghe việc này có vẻ quen quen?
Hình như năm xưa mình cũng chơi trò này với Vương Sâm.
Ninh Dạ không ngờ lại có ngày bản thân mình cũng thành người gánh tội giúp kẻ khác.
Y cười nói: “Vì sao ta phải đáp ứng ngươi? Ngươi vừa phát hiện thân phận của ta, chắc bây giờ chưa kịp bố trí bất cứ hậu chiêu nào, chỉ cần giết ngươi thôi là ta bảo vệ được bí mật rồi.”
“Thế những người khác thì sao?”
“Bọn họ không thấy mặt ta, cũng chưa từng thấy Thiên Cơ điện, thiên hạ có rất nhiều tiên pháp, nói miệng không có bằng chứng thì không có gì uy hiếp.”
Tần Thì Nguyệt như đang suy tư, gật đầu: “Nghe rất có lý. Như vậy cũng được, nếu ngươi muốn giết ta, bây giờ có thể giết rồi đấy.”
Nói xong cô ta ngửa đầu lên như định giơ cổ cho y chém.
Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng lại hơi sửng sốt.
Xưa nay hai người làm việc ân oán rõ ràng, tự có giới hạn của bản thân. Tần Thì Nguyệt muốn dùng thân phận bí mật đe dọa bọn họ thì bọn họ có trực tiếp giết chết cũng chẳng thấy áy náy gì. Một Vạn Pháp sơ kỳ càng không có gì uy hiếp.
Nhưng bây giờ Tần Thì Nguyệt lại thể hiện thái độ mặc ngươi xử lý, ngược lại hai người không biết nên làm thế nào cho phải.
Ninh Dạ lại nói: “Ngươi điên rồi à?”
Tần Thì Nguyệt không nói câu nào, chỉ nhắm mắt trả lời: “Đừng lằng nhằng nữa, muốn giết thì giết đi.”
Trì Vãn Ngưng trừng mắt: “Ngươi tưởng bà đây không dám à?”
Nói xong nâng kiếm đâm tới.
Tần Thì Nguyệt thật sự không né.
Kiếm đâm tới yết hầu, tạo thành một cái lỗ trên cổ Tần Thì Nguyệt, nhưng chỉ lưu lực chứ không phát, thương thế tuy lớn nhưng về bản chất chỉ là vết thương da thịt.
Tần Thì Nguyệt nhìn Trì Vãn Ngưng: “Chỉ có chút bản lĩnh này thôi à? Đây là thần kiếm mà còn không giết chết được ta ư?”
“Ngươi!” Trì Vãn Ngưng bị cô nàng chọc giận tới mức toàn thân run rẩy nhưng chung quy vẫn rút kiếm, nói với Ninh Dạ: “Ta không làm được.”
Máu tươi phun ra từ cổ họng Trì Vãn Ngưng,Ninh Dạ thật sự không nhìn nổi, điểm vài cái vào hư không cầm máu cho cô ta: “Được rồi, ta phục ngươi rồi. Tính ta thích mềm không thích cứng, ngươi thắng rồi.”
Mấy năm qua Ninh Dạ tung hoành ngang dọc, ngay cả đại năng Vô Cấu cũng bị y trêu chọc, hiếm lắm mới có lần đầu tiên phải nói ngươi thắng rồi.
Tần Thì Nguyệt mỉm cười: “Thắng rồi thì giết chết Hạ Văn Thư giúp ta, sau đó nói chuyện hợp tác.”
Ngươi đang ép ta làm việc không công cho ngươi à?
Nhưng giết người mà thôi, Ninh Dạ cũng chẳng để ý.
Y nói: “Ta có thể đáp ứng nhà ngươi, nhưng đầu tiên phải chờ ta cứu Công Tôn Điệp đã rồi tính.”
Tần Thì Nguyệt lập tức nói: “Ta có thể giúp ngươi.”
Thế này là trả ân tình à? Ninh Dạ nói: “Ta sẽ không cám ơn ngươi.”
Trì Vãn Ngưng chống màn bảo hộ, tức giận nói: “Muốn cứu người thì nhanh tay lên, chống đỡ sấm sét bổ xuống thế này mệt lắm!”
Một khắc sau Ninh Dạ đã ngồi xuống: “Ta sẽ thành lập liên hệ tâm thần với Công Tôn Điệp, các ngươi bảo vệ ta!”
Công Tôn Điệp bị khống chế tâm thần, muốn cứu cô thì phải bắt đầu từ hướng này.
Cũng may bây giờ tu vi của y đã tăng cường, Cửu Thiên Thần Thuật cũng càng cường đại, cho dù không tiếp xúc với Công Tôn Điệp cũng có thể tiến vào.
Thời khắc này tâm thần trực tiếp liên kết với Công Tôn Điệp, quả nhiên nhận được hồi âm: [Sao ngươi lại đến đây?]
Đây là suy nghĩ của Công Tôn Điệp.
Ninh Dạ tức giận nói: [Ta mà không đến thì sớm muộn gì ngươi cũng chết ở đây, mau dẫn ta vào thức hải của ngươi.]
Công Tôn Điệp cũng tức tối đáp lời: [Không, ngươi đừng tới đây, nó chiếm giữ thức hải của ta, ta đang bị nhốt. Ngươi mà vào thì cũng bị nhốt như ta thôi.]
Ninh Dạ nói: [Không sao đâu!]
Tâm thần vận chuyển, một khắc sau đã cưỡng ép chui vào thức hải của Công Tôn Điệp.
Chỉ thấy xung quanh là một nhà giam bằng tia điện, Công Tôn Điệp đang ôm đầu gối ngồi trong lao, thấy Ninh Dạ xuất hiện, lập tức kêu lên: “Sao ngươi lại đi vào, lần này phiền phức rồi...”
Chỉ nghe bên trên lao tù có một âm thanh mừng rỡ: “Ha ha ha ha, vào lồng giam của ta, là tù nhân của ta!!!”
Sau đó một gương mặt khổng lồ mà xa lạ xuất hiện, như ma thần chiếm cứ bầu trời, che phủ không trung.
“Hừ!” Ninh Dạ mỉm cười: “Vong Thiên Cơ, ngươi đừng đắc chí thì hơn. Ngươi chỉ là tàn hồn, tuy có năng lực bất diệt nhưng không thể đoạt xá. Trong thế giới này ngươi vĩnh viễn chỉ là khách, không thể làm chủ.”
Vong Thiên Cơ cũng không lấy làm lạ vì Ninh Dạ biết chuyện này, hắn và Thiên Cơ môn giao chiến đã nhiều năm, hai bên lý giải rất nhiều bí mật của đối phương, hừ một tiếng nói: “Đạo của thiên hạ có lấy cũng có bỏ. Linh hồn của ta là bất diệt, tạo hóa vĩnh sinh. Chỉ cần ta ra khỏi nơi này, chân linh quay về thiên địa là có thể từ thần nhập tiên, thu được tân sinh. Còn các ngươi là đá kê chân cho ta!”
Nói xong mây gió nổi lên, trong hiện thực sét đánh càng điên cuồng.
Trì Vãn Ngưng đang chặn lôi kiếp, đột nhiên lại thấy uy lực của sấm sét trên bầu trời tăng cường, bị dọa cho nhảy dựng lên: “Này, mau giúp ta một tay!”
Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng, hai thanh loan đao sau lưng đột nhiên xuất hiện trên tay, chém lên không trung, lôi quang bị ánh đao của cô chém tan.
Người của Cực Chiến đạo, quả nhiên hệt như cách hành xử, xưa này đều là loại người cường hãn cứng rắn, lúc phòng thủ cũng là dùng công đấu công.
Nhưng lúc này phía xa lại có một đám người xuất hiện.
Lại là Ngũ Thiếu Ba và Hạ Văn Thư, phía sau còn có mười hai thiết kỵ của Thiên Mã sơn trang.
Đám người này cũng thật gian xảo, lúc trước Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng đại chiến bọn họ không dám ra tay, chờ khi sóng êm gió lặng lại vòng về, khá phù hợp với tác phong ‘lúc người tham lam thì ta sợ hãi, lúc người sợ hãi thì ta tham lam’.
Thấy Ninh Dạ, hai mắt Ngũ Thiếu Ba sáng rực lên: “Hình như hắn đang nguyên thần xuất khiếu?”
Hạ Văn Thư lấy làm lạ: “Tu vi Hoa Luân, làm sao nguyên thần xuất khiếu? Chí ít cũng phải có cảnh giới Vạn Pháp mới làm được chứ?”
“Mặc kệ nó, cứ giết chết rồi tính.” Ngũ Thiếu Ba nói.
Hắn vung tay, mười hai thiết kỵ sau lưng đã lao ra.