Thiên Cơ điện được tế lên, thu hết mọi người vào trong.
Công Tôn Dạ bị dọa cho nhảy dưng lên: “Sao lần này có lắm người vậy?”
“Đừng nói nhảm!” Phong Vũ Tiêu Tương kiếm trong tay Trì Vãn Ngưng múa lên thần quang như mưa, kiếm ý như triều, đồng thời trên bầu trời không ngừng có yêu thú xuất hiện, còn có ma khí hoành hành, điên cuồng xâm lấn.
Hạ Văn Thư, Ngũ Thiếu Ba kinh hãi.
Ngũ Thiếu Ba hét lớn: “Không liên quan tới ta!”
Trì Vãn Ngưng lại không hề lưu tình: “Kẻ nào biết bí mật của chúng ta đều phải chết!”
Ầm!
Một người khổng lồ như ngọn núi cao đột nhiên trỗi dậy, đó là sơn nhạc cự nhân do Thiên Cơ biến thành.
Mấy năm qua Thiên Cơ cũng không nhàn rỗi, Ninh Dạ cố gắng tăng cường tu vi, còn Thiên Cơ không chỉ tăng cường độn pháp hệ thổ của bảnt hân, phần nhiều là năng lực vận dụng trong không gian này.
Ninh Dạ có ý muốn phát triển Thiên Cơ điện thành tương tự như Tri Vi giới, đi theo con đường cơ quan cấm chế, còn Thiên Cơ chính là chủ nhân của giới này, vì vậy bây giờ thực lực của Thiên Cơ ở ngoài rất bình thường, nhưng thực lực trong Thiên Cơ điện lại siêu cường.
Kết hợp với Vạn Tượng trận, thân hóa sơn hòa, trong điện này đã có uy phong của nửa vị giới chủ.
Phối hợp với đám yêu thú của Tinh La, mang linh lực thiên địa ép xuống, đây mới là đòn sát thủ mạnh nhất của Ninh Dạ.
Thời khắc này Hạ Văn Thư vào trong trận chỉ thấy xiềng xích múa lượn trên không trung, ngăn cách thiên địa, tiên pháp của bản thân cũng bị ảnh hưởng.
Lại có lưỡi đao Đoạn Long từ không trung chém xuống, Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, cự nhân giáng đòn, bách thú tung hoành, ma khí hoành hành.
Không chỉ có vậy, từng luồng thần quang rực rỡ như giả như thật bỏ xuống, thân ở chỗ này không khác gì vào luyện ngục chốn trần gian, cảm giác như bị thiên địa nghiền ép, thậm chí còn khó chịu hơn Hắc Viêm Lão Nhân lúc vừa rồi.
Hắn sợ hãi la hét: “Thì Nguyệt, dừng tay!”
Tần Thì Nguyệt chỉ ngửa đầu lên nhìn bầu trời, quan sát thế giới này, miệng lẩm bẩm: “Hóa ra thủ đoạn của Ninh Dạ đã đạt tới mức độ này? Ẩn giấu sâu như vậy, e là bên ngoài mới biết không tới một phần vạn thực lực thật sự của hắn.”
Ngũ Thiếu Ba cũng kêu gào điên cuồng: “Tần đại tiểu thư, ta theo phe ngươi mà!”
Tần Thì Nguyệt lạnh nhạt đáp: “Vừa rồi ngươi đâu có nói vậy.”
Tần Thì Nguyệt vốn không định đối phó với Ngũ Thiếu Ba, nhưng Ngũ Thiếu Ba bị lợi ích làm mê muội, chọn cách đối nghịch với cô, Tần Thì Nguyệt sẽ không bảo vệ hắn.
Trì Vãn Ngưng đã cười nói: “Mười hai con ngựa kia không tệ, để lại, những kẻ khác thì giết hết!”
“Đã hiểu!” Mọi người cùng hô rồi trút hỏa lực mạnh nhất vào đám người.
Ngay lúc này, Trì Vãn Ngưng đột nhiên ngây ra một chút, sắc mặt hơi đổi, nói: “Đã hiểu!”
Cô hiểu cái gì?
Lại thấy Trì Vãn Ngưng thu hồi thần kiếm, giơ tay chỉ lên không trung.
Trong hư không, một chiếc vương tọa hiện hình.
Tạo Hóa thần tọa!
Sau khi Tạo Hóa thần tọa xuất hiện, Trì Vãn Ngưng nói: “Tiểu Diệp, làm cùng ta, Vô Thiên thần thuật!”
“Đã hiểu!”
Tân Tiểu Diệp đã phối hợp với Trì Vãn Ngưng cùng thi triển Vấn Thiên thuật.
Chỉ thấy bốn phía xung quanh Tạo Hóa thần tọa xuất hiện vố số phù văn huyền ảo, rõ ràng nó đang chuyển động trong Thiên Cơ điện nhưng thời khắc này toàn bộ động thiên đều ầm ầm rung động.
Trong thức hải của Công Tôn Điệp, Vong Thiên Cơ la hét điên cuồng: “Không! Không! Không!”
Ninh Dạ nhìn thẳng vào gương mặt trên bầu trời: “Chẳng trách ngươi lại sợ Tạo Hóa thần tọa. Hóa ra Ký Thần thuật của ngươi có liên quan tới Vấn Thiên thuật!”
Trong lòng đã vô cùng vui mừng.
Năm xưa Vong Thiên Cơ là người của Thiên Cơ môn, trong Cửu Thiên Thần Thuật của Thiên Cơ môn, thứ Vong Thiên Cơ tinh thông nhất chính là đạo về tọa hóa, Vô Thiên thần thuật.
Nhưng lúc đó Vô Thiên thần thuật còn chưa hoàn thành, mà Vô Thiên thuật sáng tạo sinh linh, vốn đã bao gồm hai mặt vật chất và linh hồn. Vì vậy Vong Thiên Cơ sáng tạo lối riêng, chuyên đi theo con đường nguyên thần, cũng tạo ra Diệt Thần chú, Ký Thần thuật.
Còn những chú pháp này xét cho cùng vẫn là thoát thai từ Vô Thiên thuật.
Chính vì vậy, Vong Thiên Cơ không sợ gì khác, sợ nhất là Vô Thiên thuật.
Lúc này Vô Thiên thuật được thi triển, chút tàn hồn của Vong Thiên Cơ lập tức bị ảnh hưởng, trong thức hải của Công Tôn Điệp, gương mặt khổng lồ vặn vẹo, phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết: “Không! Không!”
Thời khắc này, nguyên thần đấu nguyên thần, thần thuật đọ thần thuật, triển khai giao chiến kịch liệt nhất.
Công Tôn Điệp còn hưng phấn hét lớn: “Tốt quá, giết chết nó đi!”
Nhưng Ninh Dạ vẫn cau mày.
Cho dù Vong Thiên Cơ vặn vẹo giãy dụa điên cuồng nhưng y có thể cảm giác được Vong Thiên Cơ không thật sự bị áp chế.
Một khắc sau y lại được Trì Vãn Ngưng truyền âm: “Không được, Vong Thiên Cơ đang giành quyền khống chế Tạo Hóa thần tọa với ta!”
Cái gì?
Ninh Dạ, Công Tôn Điệp cùng kinh hãi.
Chỉ thấy Vong Thiên Cơ bắt đầu cười ha hả: “Hóa ra là thế, hóa ra là thế! Thiên Cơ điện vốn không đầy đủ, Vô Thiên thuật của các ngươi còn chưa hoàn thiện bằng bản tôn! Được, được lắm, Tạo Hóa thần tọa, từ nay trở đi nó thuộc về bản tôn rồi! Tới đây cho ta!!!”
Nói xong đã dốc toàn lực, bắt đầu cướp đoạt Tạo Hóa thần tọa!
“Lần này thì toi rồi!” Công Tôn Điệp kinh hãi.
Nếu để Vong Thiên Cơ cướp được Tạo Hóa thần tọa, chắc chắn thực lực tàn hồn của nó sẽ tăng cường, không khéo có thể nhờ đó khôi phục bản thân.
“Không vội!” Ninh Dạ hô, đã thi triển Vấn Thiên thuật.
Trời không tuyệt đường người, thời khắc này hắn trấn định tâm thần, trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng.
Vong Thiên Cơ đắc ý hò hét: “Định dùng Vấn Thiên thuật với ta? Không thể! Ta là Nhân Hoàng chí tôn, loại người như ngươi làm sao quan sát?”
“Nhưng dù sao ngươi cũng chỉ là một tàn hồn!” Ninh Dạ hét lớn, đã vận dụng lực lượng nguyên thần tới cực hạn.
Nguyên thần của y chưa từng tu hành, không được cường hóa, nhưng thời khắc này y không quan tâm tới gì khác, dốc toàn lực phát động. Trong Thiên Cơ điện, Côn Lôn kính xoay chuyển, vô số cảnh tượng huyền bí xuất hiện.
Nhưng những hình ảnh này chỉ xuất hiện trong gương, Ninh Dạ và Vong Thiên Cơ đều không thấy được.
Nhưng Trì Vãn Ngưng lại thấy được, tâm thần rung động, vội nói: “Ninh Dạ...”
Nói xong đã chuyển hình ảnh mà mình thấy cho Ninh Dạ.
Ninh Dạ thấy hình ảnh mà Trì Vãn Ngưng nhìn, không khỏi kinh ngạc.
Sao lại là cái này?
Suy nghĩ xoay chuyển, Ninh Dạ đã kêu lên: “Vong Thiên Cơ, thiên hạ không có phương pháp nào thật sự vĩnh hằng bất diệt, ngay cả thiên địa cũng có lúc khô héo mục nát, ngươi chỉ là tàn hồn, chắc chắn có nguyên nhân gì đó nên mới sống được vạn năm. Nói đi, ngươi dựa vào điều gì?”
Vong Thiên Cơ gào thét: “Liên quan quái gì tới ngươi!”
Ninh Dạ lại cười ha hả: “Ngươi chột dạ rồi, quả nhiên ta nói không sai. Câu hỏi tiếp theo, ngươi ký gửi bản thân vào bảo vật thiên địa nào?”
Vong Thiên Cơ thẳng thắn không để ý tới y.
Nhưng hắn không để ý không nghĩa là tâm trạng của hắn không bại lộ.
Ninh Dạ đã biết đáp án: “Không phải? Tức là ký gửi trên một sinh linh nào đó?”
Vong Thiên Cơ không ngờ y lại dùng trò này với mình, gấp tới mức muốn phát điên.
Ninh Dạ lại nói: “Hóa ra lại không phải... Không phải bảo vật cũng không phải sinh linh, lại thêm trước đây nơi này không có ai, thế thì là gì... Vây khốn vạn năm... Ta hiểu rồi, là động thiên này, bản thân động thiên này là chỗ dựa của ngươi. Ngươi bị vây nhốt trong động thiên này cả vạn năm, chút tàn hồn này đã hoàn toàn hòa làm một thể với động thiên... Ha ha, ta đoán đúng rồi!”
Ninh Dạ cười ha hả.
“Khốn kiếp! Ngươi muốn chết à!!!” Vong Thiên Cơ gào hét điên cuồng, lồng giam lôi điện lấp loáng ánh sáng nhưng không bổ xuống.
Ninh Dạ cười nói: “Có giỏi thì ngươi phá tan lồng giam giết ta đi! Không có bản lĩnh đó thì đừng gào thét nữa... Đợi đã, không đúng, nếu ngươi là linh hồn của động thiên này, sao còn không tiếc linh lực của động thiên bổ sét xuống...”
Ninh Dạ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên hiểu ra: “Hóa ra ngươi không ngừng bổ sét xuống không phải là muốn giết ta mà muốn tiêu hao hết lực lượng hiếm hoi còn sót lại. Trước khi chúng ta tới thì lực lượng của động thiên là để duy trì sự sống của ngươi, nhưng bây giờ ngươi muốn thoát khỏi nơi này, được giải thoát thật sự.”
“Không!” Vong Thiên Cơ đã hét lớn, âm thanh khủng hoảng bất an.
Ninh Dạ mỉm cười: “Ta đã đoán đúng. Vì vậy, muốn đối phó với ngươi, thật ra rất đơn giản, ta chỉ cần ra tay với động thiên này cũng là ra tay với ngươi.”
“Ngươi đã vào lồng giam của ta, đừng hòng ra ngoài!!!” Vong Thiên Cơ gào thét điên cuồng.
Tâm thần của Ninh Dạ đã vào trong, cũng bị vây khốn, muốn quay về bản thể thì trừ phi thoát khốn, bằng không thì không còn cách nào.
Nhưng Ninh Dạ và Công Tôn Điệp cùng cười phá lên.
Ninh Dạ cười nói: “Thế mới nói có nhân sẽ có quả, lần này mang theo Văn Ngưng đúng là quá sáng suốt!”