TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 321: Giải quyết dễ dàng

Bóng đêm dần buông xuống, Vạn Tuyền sơn đã được đêm đen bao phủ.

Trên ngọn núi nhỏ, Ninh Dạ còn đang thảo luận chuyện cứu La Hầu với bọn Tần Thì Nguyệt.

“Đúng rồi, ngươi hạ độc gì cho La Hầu?” Sau khi lý giải tình hình đại khái trong Trấn Bắc phủ, Ninh Dạ hỏi.

“Huyết Linh tán.” Tần Thì Nguyệt trả lời.

Hóa ra là Huyết Linh tán, đây cũng có thể coi là một loại thiên hạ kỳ độc, rất thích hợp để hạ vào huyết mạch, khá giống Hỗn Nguyên tán nhưng công hiệu mạnh hơn nhiều, hơn nữa không có thuốc giả. Thứ này làm linh khí hỗn loạn, chẳng trách trước khi xua tan độc tố, Từ Liệt không dám chiết xuất tinh huyết La Hầu.

“Hạ độc bao lâu rồi?” Ninh Dạ lại hỏi.

“Nửa tháng.”

Ninh Dạ nhíu mày: “Tuy độc được này không có thuốc giải nhưng không phải loại độc vô phương cứu chữa, tối đa chỉ một tháng là có thể tự giải.”

“Đúng.”

Trì Vãn Ngưng cả kinh: “Nói cách khác chúng ta chỉ còn có nửa tháng? Làm sao bây giờ?”

Thời gian nửa tháng mà muốn cứu Từ Liệt khỏi tay La Hầu, quá khó khăn.

Đặc biệt là Tần Thì Nguyệt đã bị xếp vào danh sách đề phòng, cho dù cô là người của Trấn Bắc phủ cũng vô dụng.

Không có nội ứng, lại không có thực lực tấn công.

Ngay cả Công Tôn Điệp cũng ôm đầu: “Làm thế nào cơ chứ!!!”

Tần Thì Nguyệt sốt sắng nhìn Ninh Dạ.

Bây giờ cô chỉ có thể đặt hy vọng vào Ninh Dạ.

Chuyện khiến cô vui mừng là ít nhất Ninh Dạ không cau mày.

Ngược lại, y đang mỉm cười.

Để ý thấy sắc mặt Ninh Dạ, Trì Vãn Ngưng cũng hỏi: “Phu quân, chàng có cách rồi à?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Không ngờ chỉ còn có nửa tháng, vốn dĩ nếu có nhiều cơ hội, ta còn phải đau đầu xem nên lựa chọn cách nào. Nhưng nếu đã tới bước đường cùng thì dễ làm hơn nhiều.”

Thế là sao?

Mọi người đều thấy khó hiểu.

Ngược lại Tần Thì Nguyệt nghe hiểu một chút: “Ngươi có cách?”

Ninh Dạ gật đầu: “Thầy thuốc có câu nói là cứu người trước, chữa bệnh sau. Ý của câu này là nếu đối diện với nguy cơ sống còn thì đầu tiên phải nghĩ tới chuyện cứu sống người ta, sau đó mới nghĩ xem làm sao giải quyết được bệnh tật. Sinh tử lớn hơn đau ốm đúng không?”

Đám người Tần Thì Nguyệt mờ mịt gật đầu.

Ninh Dạ lại nói: “Bây giờ tình hình đã tới bước đường cùng, ngươi muốn ta cứu nó ra, ngại quá, ta chẳng có cách nào.”

Tâm trạng của Tần Thì Nguyệt vừa dâng lên hy vọng theo lời Ninh Dạ lại rớt xuống, còn không tiện oán hận, đành nhìn Ninh Dạ với vẻ bất đắc dĩ.

Trì Vãn Ngưng lại hiểu rất rõ người đàn ông của mình: “Nhưng chàng có thể giúp nó sống sót?”

Ninh Dạ gật đầu: “Đúng, có cách rất đơn giản có thể giúp nó sống sót. Có lẽ sẽ khiến nó phải chịu nỗi khổ vì bị giam cầm thêm một thời gian, nhưng chỉ cần sống sót là có cơ hội. Mặt khác, ngươi cũng có cơ hội ở bên La Hầu.”

“Được!” Tần Thì Nguyệt cũng hiểu bây giờ mình không có tư cách đưa thêm yêu cầu: “Ngươi nói đi, có cách gì?”

“Đơn giản thôi.” Ninh Dạ trả lời: “Từ Liệt muốn mổ gà lấy trứng là vì Việt Trọng Sơn uy hiếp. Chắc bây giờ ngoài chờ đợi độc tố của La Hầu tự giải, Từ Liệt còn đang nghĩ đủ mọi cách kéo dài thời gian.

Đương nhiên rồi.

Tuy không biết Từ Liệt viện cớ ra sao nhưng tốt xấu gì hắn cũng là Trấn Bắc Vương, kéo dài thời gian một chút cũng không thành vấn đề.

Ninh Dạ đã nói: “Nhưng Từ Liệt muốn mổ gà lấy trứng, chưa chắc Việt Trọng Sơn đã muốn vậy, đúng không?”

Nghe y nói vậy, đầu tiên là mọi người ngơ ngác, sau đó lập tức hiểu ra.

Tần Thì Nguyệt kích động tới mức toàn thân run rẩy: “Ý ngươi là... ý ngươi là...”

Ninh Dạ gật đầu: “Đúng, trực tiếp báo tin của Việt Trọng Sơn. Một khi Việt Trọng Sơn biết kế hoạch của Từ Liệt, chắc chắn hắn sẽ chạy tới trước khi độc tố tự giải, cướp lấy La Hầu.”

Khác biệt lớn nhất trong chuyện La Hầu nằm trong tay Việt Trọng Sơn và trong tay Từ Liệt chính là, chắc chắn Việt Trọng Sơn sẽ không chỉ thấy cái lợi trước mắt mà muốn sử dụng về lâu về dài.

Dù sao dõi mắt khắp cửu châu này, không ai có thể ép hắn giao La Hầu ra.

Tuy La Hầu vẫn chưa trốn thoát nhưng sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Còn nếu Tần Thì Nguyệt đồng ý, thân là người cung cấp tin tức, đúng là cô sẽ được Việt Trọng Sơn chấp nhận, lại ở bên La Hầu. Đương nhiên tương lai cô phải cứu La Hầu, gia nhập Vân Tuyệt môn, chẳng khác nào lại làm phản đồ.

Hai lần phản tông, tội danh bất nghĩa càng nặng.

Nhưng chỉ cần Vân Tuyệt môn và Tần Thì Nguyệt không để ý, như vậy cũng chẳng sao.

Tần Thì Nguyệt không nghĩ tới nan đề quấy nhiễu mình suốt bao ngày qua lại bị đôi câu của Ninh Dạ dễ dàng giải quyết, thậm chí không cần ra tay, trong lúc nhất thời cũng ngơ ngác.

Cô suy nghĩ, đây đúng là cách tốt nhất để giải quyết nguy cơ trước mắt.

Tần Thì Nguyệt ngơ ngác nhìn Ninh Dạ, không khỏi cười khổ: “Ninh Dạ, bây giờ ta thật sự phục ngươi rồi.”

“Nhưng muốn cứu La Hầu từ chỗ Việt Trọng Sơn, e là còn khó hơn cứu La Hầu ở chỗ Từ Liệt?” Công Tôn Điệp hỏi.

“Không có gì khác biệt.” Ninh Dạ trả lời: “Chỉ cần có thời gian là có thể tính toán kỹ lưỡng. Còn Tần cô nương càng phải chú ý lời nói của bản thân. Không nên để người của Trung Ương vương phủ sinh nghi về ngươi.”

Tần Thì Nguyệt nghiêm túc gật đầu.

Cô suy nghĩ rồi nói: “Nếu tương lai các ngươi giúp ta cứu La Hầu ra, liệu các ngươi có rút tinh huyết của nó không?”

“Ngươi sợ vừa thoát khỏi hang sói lại rơi vào hang hổ?” Ninh Dạ cười phá lên.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, y nói: “Tinh huyết của La Hầu cũng có tác dụng với ta, ta không thể đảm bảo sẽ không sử dụng. Nhưng ta sẽ cố gắng nghiên cứu một cách tăng cường hiệu suất sử dụng tinh huyết, giảm bớt đau đớn. Nếu ngươi có thể giúp ta tìm ra một mảnh vỡ Luyện Yêu tháp có liên quan tới tăng cường cho yêu thú, có lẽ ta chỉ cần rút một lần rồi không phải làm nó đau đớn nữa.”

“Được.” Tần Thì Nguyệt lập tức đáp ứng.

Cô không hy vọng Ninh Dạ nói không cần, Ninh Dạ trả lời như bây giờ đã coi như lời hứa hẹn tốt nhất đối với cô.

——————————————

Vốn cho rằng đây là một phiền toái lớn bằng trời, cuối cùng Ninh Dạ chỉ dùng dăm ba câu đã giải quyết xong, Tần Thì Nguyệt vô cùng cảm kích, thậm chí ánh mắt nhìn Ninh Dạ cũng mang thêm chút ý nghĩa.

Khiến cho Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp khẩn trương ra mặt.

Cũng may thời gian không nhiều, Tần Thì Nguyệt không muốn trì hoãn thêm, trực tiếp cáo từ rồi tới thẳng Trung Ương vương phủ.

Lần này cô đã hạ quyết tâm, cho dù phải mang danh phản đồ cũng không tiếc.

Sau khi Tần Thì Nguyệt đi khỏi, đám người Ninh Dạ không ở lại lâu, lập tức hội hợp với bọn Công Tôn Dạ, Tân Tiểu Diệp, trở về Mặc châu.

Trên đường Công Tôn Điệp ném cho Ninh Dạ một túi giới tử: “Này, phần của ngươi.”

Ninh Dạ nhận lấy xem thử, không ngờ lại là tài nguyên, chắc là thu hoạch của Công Tôn Điệp trong bí cảnh Thanh Tuyền, trong đó có không ít linh dược.

Ninh Dạ cười nói: “Vừa hay mấy năm nay ta chuyên tâm tu hành, những thu hoạch trước kia đã tiêu hao gần hết, vậy ta không khách khí nữa.”

“Ai cần ngươi khách khí.” Công Tôn Điệp trợn mắt với y.

Ninh Dạ còn định chia đồ trong túi giới tử cho Trì Vãn Ngưng nhưng Công Tôn Điệp lại ném một túi giới tử cho Trì Vãn Ngưng, không cần y chia.

Tiện tay còn cho cả bọn Công Tôn Dạ, Thư Vô Ninh, chia chác cực kỳ hào phòng, khiến mọi người hết sức vui mừng.

“À, không phải cho không đâu đấy.” Công Tôn Điệp lại nói.

“Còn chuyện nữa?” Ninh Dạ hỏi.

“Ta đã đạt tới Hoa Luân đỉnh phong, có thể thăng cấp lên cảnh giới Vạn Pháp. Nhưng xung kích cảnh giới thật phiền phức, ngươi phải giúp ta một tay.” Công Tôn Điệp nói.

“Không thành vấn đề.”

Công Tôn Điệp lại nói: “Nhưng ta muốn thăng cấp trong Vạn Cố liễu.”

Hả? Là sao?

Trong lúc nhất thời, Ninh Dạ thấy khó hiểu.

Nhưng nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Công Tôn Điệp, hình như lời nói của cô còn có ý khác?

Trì Vãn Ngưng bấm nhẹ Ninh Dạ một cái: “Đồ ngốc, truyền thụ đại đạo!”