TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 326: Lên đường

Tứ Cửu Nhân Ma không phải thiếu chỗ thật mà là chức suông, đại diện cho thân phận và địa vị.

Nhưng muốn trở thành Tứ Cửu Nhân Ma cũng chẳng dễ dàng gì, đầu tiên là nhất định phải có tu vi Vạn Pháp.

Tứ Cửu Nhân Ma trong Hắc Bạch thần cung chỉ có ba mươi sáu vị nhưng số lượng tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp đâu chỉ có ba mươi sáu, vì vậy những người có thể trở thành Tứ Cửu Nhân Ma thường là Vạn Pháp hậu kỳ, thậm chí đỉnh phong.

Ninh Dạ chỉ mới bước vào cảnh giới Vạn Pháp có ba năm, vẫn là sơ cảnh.

Trong Hắc Bạch thần cung có thể bốc ra cả đống người như y, vì vậy y không nghĩ tới chuyện bổ sung vào Tứ Cửu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gần đây đâu nghe thấy có vị Nhân Ma nào qua đời?

Phong Đông Lâm đã nói: “Ngươi đừng căng thẳng, có lẽ thực lực của ngươi chưa đủ nhưng tài trí thì không thành vấn đề. Mấy hôm trước Lôi Vô Tâm đã thăng cấp lên Vô Cấu, trở thành Thiên Cương, Tứ Cửu trống một chỗ, đang có không ít người tranh đoạt đấy, ta coi trọng ngươi.”

Hóa ra không phải Tứ Cửu Nhân Ma có người chết mà là Toái Tâm Nhân Ma - Lôi Vô Tâm thăng cấp lên Vô Cấu?

Lôi Vô Tâm chính là sư phụ của Khổng Triêu Thăng trước đây từng bị Ninh Dạ giáo huấn, trước đây người này đã được đánh giá là người có thể thăng cấp lên Vô Cấu nhất trong số Tứ Cửu Nhân Ma hiện tại.

Thập Nhị Thiên Cương khác với Tứ Cửu Nhân Ma, chỉ cần đạt tới cảnh giới Vô Cấu là được, vì vậy con số này không phải cố định. Nhưng Vạn Pháp thăng cấp lên Vô Cấu rất gian nan, thường thì trăm năm cũng khó có một người.

Thanh Mộc Lão Tổ đã chết, Thập Nhị Thiên Cương thiếu một người, bây giờ Lôi Vô Tâm đạt tới cảnh giới Vô Cấu coi như bù đắp lại, chỉ có điều phải ngồi ghế cuối.

Ninh Dạ đã nói: “E là phải lập thêm vài công trạng mới có thể gạt bỏ dị nghị của mọi người?”

“Dù sao thì chuyện La Hầu cũng phải có kết quả.”

Quả thế.

——————————————————

Ngày hôm đó, Hắc Bạch thần cung chính thức truyền lệnh.

Huyền Sách Sứ Ninh Dạ, công lao trác tuyệt, lập nhiều kỳ công cho Hắc Bạch thần cung, lại xử sự công chính, trị vì khu vực bình an, thăng cấp lên Tứ Cửu Nhân Ma.

Tin tức này lan truyền khiến thiên hạ xôn xao.

Có lẽ đây là vị Nhân Ma trẻ tuổi nhất, tu vi thấp nhất trong lịch sử Mặc châu.

Lúc tin tức lan truyền, không ít cường giả Vạn Pháp đều thấy không cam lòng.

Bọn họ không dám so đọ với Ninh Dạ về công huân, đành phải cực lực hạ thấp tu vi, miệng thì nói tu vi mới là căn bản, tu vi của Ninh Dạ còn yếu, vốn không đủ tư cách để phong lên Tứ Cửu, người như vậy mà đại diện cho thần cung đi lại trong thiên hạ, sớm muộn gì cũng làm mất uy danh của thần cung.

Đáng tiếc đây là chuyện mà cấp trên đã quyết định, có chê trách gì cũng vô dụng.

Ninh Dạ thuận lợi thăng cấp lên Tứ Cửu, về mặt chức tước đã ngang cấp với Trương Liệt Cuồng.

Đối mặt với chuyện này, phản ứng của Trương Liệt Cuồng là gọi Ninh Dạ tới, dùng Thất Sát thiên đao đại chiến với Ninh Dạ một hồi, Ninh Dạ không dám sử dụng thủ đoạn chân chính nên bị sư phụ áp đảo hoàn toàn.

Sau khi phát tiết một trận, xác nhận đệ tử vẫn kém xa bản thân, hắn mới thả Ninh Dạ đi.

Dáng vẻ như tự trấn an đồ đệ của ta là Nhân Ma nhưng không phải đối thủ của ta, vì vậy ông đây là sư phụ của Tứ Cửu.

Hai ngày sau, Hắc Bạch thần cung hạ lệnh cho Ninh Dạ.

Bảo y đại diện cho Hắc Bạch thần cung tới Cực Chiến đạo, bàn bạc chuyện trao đổi tài nguyên.

Đương nhiên đây là cái cớ mà Hắc Bạch thần cung sử dụng để Ninh Dạ đi tới Liệt châu.

Có thân phận đặc sứ này rồi, Ninh Dạ làm việc trong Liệt châu sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Thật ra Phong Đông Lâm còn muốn bố trí vài trợ thủ cho y, nhưng bị Ninh Dạ từ chối.

Y thuật lại chuyện La Hầu cho Hắc Bạch thần cung chỉ là để danh chính ngôn thuật giải quyết vấn đề La Hầu chứ không phải muốn mượn sức của Hắc Bạch thần cung. Những người kia đi theo không những không giúp được mình, ngược lại còn mang tới phiền toái cho Ninh Dạ.

Sau khi nhận nhiệm vụ, Ninh Dạ trực tiếp trở về Lạc thành.

Vừa gặp Trì Vãn Ngưng, Ninh Dạ đã nói: “Kế hoạch có thể bắt đầu được rồi.”

Trì Vãn Ngưng cười nói: “Chờ ngày này đã lâu.”

Nói xong huýt sáo một tiếng, phía xa một quầng sáng xuất hiện, một con hồ ly đã hạ xuống vai Trì Vãn Ngưng, phía sau mông là bốn cái đuôi trắng như tuyết đang lay động, thu hút sự chú ý của không ít người.

Cũng như Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, chuyện Trì Vãn Ngưng bồi dưỡng được một con yêu hồ của huyết mạch Cửu Vĩ Yêu Hồ không phải chuyện bí mật gì. Nhưng chuyện giao hẹn mười năm giữa Cửu Vĩ Yêu Hồ và Trì Vãn Ngưng, ngoài một ít người như Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu ra, không ai biết rõ.

Nếu không có Hắc Bạch thần cung, Yên Vũ lâu và Ninh Dạ che chở, e là Trì Vãn Ngưng đã phải trải qua vô số sóng gió cướp bóc.

Bây giờ ước hẹn mười năm đã tới, thời khắc ly biệt cũng sắp đến.

Trì Vãn Ngưng nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng tiểu hồ ly: “Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch, sau chuyện lần này là ngươi hoàn toàn tự do rồi, tỷ tỷ thật sự không nỡ rời xa ngươi.”

Tiểu hồ ly cười nói: “Sao Trì tỷ tỷ phải quyến luyến như vậy, tuy ta đã tự do nhưng sẽ không quên các ngươi đã chăm sóc ta. Với ta mà nói ra ngoài như đi du lịch vậy, tuy trời đất rộng lớn nhưng đi mệt rồi sẽ về thăm một chút.”

Trì Vãn Ngưng vui vẻ: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Bên nhau bao năm, đã nảy sinh tình cảm.

Cho dù bây giờ không phải không thể rời khỏi nhau nhưng khi đó thực lực của tiểu hồ ly vẫn còn yếu cần bảo vệ, còn sau chuyến đi lần này chuyện thăng cấp lên ngũ vĩ đã không thành vấn đề, đương nhiên phải ra ngoài du lịch một phen.

Đúng như tiểu hồ ly đã nói, đây không phải chia ly chỉ là du lịch.

“Được rồi, thời gian không nhiều, chúng ta đi thôi.” Ninh Dạ đã lấy một cỗ Vân Hoa phi xa ra, lên xe cùng Trì Vãn Ngưng, tiểu hồ ly hạ xuống bên ngoài.

Khác với chuyện ra ngoài lần trước, lần này lên đường, Ninh Dạ có thể ngông nghênh bao nhiêu thì ngông nghênh bấy nhiêu, thi thoảng tiểu hồ ly lại múa lượn trên không trung, hiển lộ tư thái của bản thân, khiến mọi người bên dưới chú ý...

Mà trạm đầu tiên của y chính là Đông Phong quan.

——————————————

Phủ Đông sứ.

Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng đứng dưới thềm, cung kính thi lễ với Quân Bất Lạc: “Bái kiến Đông sứ.”

“Ừ, đứng dậy nói chuyện đi.” Quân Bất Lạc nói: “Ninh Dạ, không có chuyện gì chắc ngươi đã không tới, có gì cứ nói thẳng đi.”

Ninh Dạ đánh mắt cho Trì Vãn Ngưng, Trì Vãn Ngưng bèn nói: “Mọi người nói chuyện nhé, ta đi nghỉ trước.”

Thấy cô như vậy, Quân Bất Lạc biết chắc chắn Ninh Dạ co chuyện quan trọng cần bàn riêng với mình nên cũng cho mọi người lui xuống rồi mới nói: “Bây giờ ngươi có thể nói được rồi.”

Ninh Dạ nói: “Có người muốn mượn chuyện khe hở Ma Vực gây bất lợi cho Đông sứ.”

“Hả?” ánh mắt Quân Bất Lạc sáng rực lên: “Có chuyện gì vậy?”

Tuy Kinh Trường Dạ đã gánh tội thay trong chuyện khe hở Ma Vực nhưng Hắc Bạch thần cung cũng không phải kẻ ngu, không thể không có suy nghĩ khác.

Nhưng dù sao Quân Bất Lạc cũng là Đông Kỳ Sứ, trong tình huống không có chứng cứ cũng không tiện làm khó hắn, đành giả bộ hồ đồ.

Nhưng trong lòng đã có khúc mắc, dù sao đây cũng là một vấn đề, không ai biết sau này sẽ gây ra tai họa như thế nào.

Thời gian gần đây Quân Bất Lạc hết sức thành thật.

Nhưng bây giờ những lời này của Ninh Dạ lại khiến Quân Bất Lạc căng thẳng.

Có một số việc nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, quan trọng nhất là phải xem ai đang lợi dụng.

Mà sau khi Ninh Dạ nói ra câu này, thậm chí trong đầu Quân Bất Lạc đã xuất hiện một danh sách dài.

Một khắc sau, Ninh Dạ đã nói ra một cái tên: “Tây Phong Tử.”

Quả nhiên là hắn!

Quân Bất Lạc không hề ngạc nhiên, tức giận gầm nhẹ: “Lão già này vẫn chưa chịu từ bỏ à?”