TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 335: Cạm bẫy

Khác với Từ Liệt cao lớn uy mãnh, Việt Trọng Sơn trông như một lão nông, gương mặt đầy tang thương, thậm chí quần áo cũng hết sức mộc mạc.

Xưa nay người của Cực Chiến đạo tôn sùng bản thân, không mượn ngoại vật, vì vậy bọn họ không có nhiều bảo vật mà dốc hết vào việc tu hành của bản thân, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Cực Chiến đạo có khá nhiều đại năng.

Mà ngoài Việt Trọng Sơn ra, không ngờ còn có ba người.

Một người uy phong lẫm liệt, tay cầm chiến đao, để trần nửa thân trên, dáng vẻ hùng dũng như vừa đi từ nơi man hoang ra.

Một người săc mặt đau buồn như đang thương tâm tới tuyệt vọng.

Một người là nữ, dùng vải quấn ngực, tay cầm một mũi giáo lớn.

“Ngô Điên, Điền Bất Si, Lâm Phượng Tú?” Quân Bất Lạc la lên thất thanh.

Ba người này là tam đại chiến tướng dưới trướng Trung Ương vương phủ.

Người to cao kia tên là Ngô Điên, cực kỳ điên cuồng, danh hiệu là Chiến Cuồng, cũng là kẻ hiếu chiến nhất.

Kẻ mặt mũi đau khổ tên là Điền Bất Si, một chiêu Khổ Si quyền khiến người ta cảm thụ được đại khốc đại bi hi nộ ai nhạc, cực kỳ quỷ dị.

Nhưng hai người này gộp lại cũng không đáng sợ bằng Lâm Phượng Tú.

Lâm Phượng Tú danh hiệu là Phượng Hoàng Tướng, địa vị tương đương với Tử Lão trong Cửu Đại Thiên Thi của Mộc Khôi tông.

Vốn dĩ Cực Chiến đạo chỉ có Thập Đại Chiến Tướng, Lâm Phượng Tú tự giết ra địa vị chiến tướng thứ mười một.

Không ai biết thực lực của cô ta, chỉ biết những người từng thấy cô ta xuất thủ đều đã chết.

Trung Vương - Việt Trọng Sơn và tam đại chiến tướng hội tụ ở đây, trong lòng Quân Bất Lạc đã tuyệt vọng.

Sao lại như vậy?

Hắn không hiểu vì sao những người này cùng xuất hiện ở Thúy Ngọc sơn.

Hắn không thể hiểu nổi.

Nguyên thần của Liệt Không Thiên Yêu sợ hãi kêu to: “Vì sao? Vì sao các ngươi lại ở đây? Không phải các ngươi đang ở Trung Ương vương phủ à?”

Thân thể của hắn đã bị hủy, còn sót lại nguyên thần cho nên trực tiếp bay tới tay Quân Bất Lạc, kêu lên: “Mau dẫn ta rời khỏi đây!”

Quân Bất Lạc khó nhọc lắm mới lên tiếng được: “Ta không làm được.”

Cái gì?

Liệt Không Thiên Yêu hoảng hốt.

Tam đại chiến tướng phía sau cùng phóng thích khí thế kinh người.

Bọn họ không am hiểu pháp thuật phong tỏa không gian, thế nhưng người của Cực Chiến đạo cũng có thủ đoạn riêng để đối phó với kẻ am hiểu độn pháp.

Tam đại chiến tướng dùng khí thế khóa chặt, uy thế cường đại lan tỏa, cưỡng ép áp chế Quân Bất Lạc, đối diện với uy áp này, Quân Bất Lạc không thể ngưng tụ lực lượng đủ để thi triển Vô Thiên thần độn.

Áp chế đơn thuần về mặt lực lượng!

Việt Trọng Sơn vẫn ung dung nói: “Quả nhiên là có ý đồ với La Hầu à?”

Đã chuẩn bị từ trước?

Sao hắn lại biết trước?

Quân Bất Lạc không hiểu rốt cuộc vấn đề là ở đâu, Việt Trọng Sơn lại giơ quyền: “Không sao, bắt được các ngươi rồi trực tiếp truy hỏi nguyên thần cũng được.”

Nói xong lại đảo tay đấm một quyền.

Thế giới này tương đương với lĩnh vực của Việt Trọng Sơn, Quân Bất Lạc có chạy tốt đến đâu thì uy lực cú đấm của Việt Trọng Sơn vẫn lan khắp thiên địa, chỉ dư âm thôi cũng có thể ép chết hắn.

Chứng kiến cảnh tượng này, Quân Bất Lạc gằn giọng nói: “Các ngươi thật sự nghĩ rằng mình nhốt được ta à?”

Quân Bất Lạc quát lớn một tiếng, lấy ra một vật, là một tinh thể nho nhỏ, trực tiếp bóp nát, khí thế tăng vọt lên.

Lâm Phượng Tú ở phía xa thấy vậy, sắc mặt đột nhiên dữ tợn: “Định chạy à?”

Thanh giáo lớn chống mạnh xuống, khí thế hùng hồn lại bộc phát, Quân Bất Lạc phát hiện mình không thể đột phá áp chế từ Lâm Phượng Tú.

Thấy Việt Trọng Sơn lại xuất quyền đánh tới, Quân Bất Lạc biết thời gian không chờ mình, rũ lên một tiếng quái dị, trong cơ thể đột nhiên xuất hiện một tấm gương.

“Lưỡng Nghi Phản Chuyển kính?” Việt Trọng Sơn cũng lấy làm kinh hãi.

Có thể coi đây là một món bí bảo hiếm thấy, cho dù chưa đạt tới cấp bậc thần khí nhưng còn hữu dụng hơn thần khí.

Một khắc sau quyền của Việt Trọng Sơn đã giáng xuống, uy lực hùng hồn vô thượng bị tấm gương đó chuyển ngược lại, bắn thẳng lên bầu trời.

Chỉ thấy không gian trong động thiên xao động, pháp thuật phong tỏa không gian đã bị một quyền này đấm nứt, nhưng Lưỡng Nghi Phản Chuyển kính cũng bị đòn vừa rồi phá nát.

Quân Bất Lạc đã thi triển Vô Thiên thần độn, thân hình lập tức hóa thành hư vô.

Ngay khoảnh khắc sắp trốn thoát, thế quyền của Việt Trọng Sơn đã quét qua, đánh lên tàn ảnh, Quân Bất Lạc như trúng một đòn nặng, thân thể vốn hư hóa lại bị quyền này của Việt Trọng Sơn đánh cho ngưng tụ trở lại. Quân Bất Lạc biết không còn thời gian, phun ra một ngụm tinh huyết, một cánh tay hóa thành tro tàn tiêu tán, thân hình lại vặn vẹo.

Tam đại chiến tướng phía sau cùng quát lên như sấm, chấn động cả không gian, tâm thần của Quân Bất Lạc xao động, biết không tốt, cắn răng một cái, lại một chân hóa tro tàn tiêu tán.

Hắn liên tục sử dụng cấm thuật, trả giá rất lớn, thậm chí tiêu tốn hai món bí bảo, rốt cuộc cũng nắm được cơ hội trong chớp mắt, thi triển Vô Thiên thần độn thành công, một khắc sau đã biến mất không còn tung tích.

“Vẫn để hắn trốn thoát mất rồi!” Hoa Giải Ngữ bên cạnh tức giận nói.

Một vị Niết Bàn, ba vị Vô Cấu phối hợp, lại lợi dụng địa hình nhốt kẻ này lại, không ngờ Quân Bất Lạc vẫn có thể chạy thoát.

Năng lực bỏ trốn của người này đúng là thiên hạ vô song.

Đúng là khó mà giết được hắn.

Việt Trọng Sơn chậm rãi thu quyền: “Quân Bất Lạc là một con chuột, bản lĩnh khác thì không có, chỉ có chạy trốn là giỏi, nhưng ta cũng không ngờ hắn giấu giếm nhiều thủ đoạn bỏ trốn như vậy... Tên này đúng là sợ chết tới mức thái quá. Nhưng hắn sử dụng cấm thuật cưỡng ép bỏ trốn, chắc chắn bản thân cũng bị thương nhiêm trọng, tiếp đó chắc hắn sẽ yên tĩnh một thời gian. Lần này đúng là nhờ có Thì Nguyệt...”

Xa xa ngoài sa mạc, Tần Thì Nguyệt chắp tay: “Vương thượng, Quân Bất Lạc đã đến đây chứng tỏ rất có thể Từ Liệt đã đến Chiến Vương phủ.”

“Hừ, tốt nhất là hắn tới!” Việt Trọng Sơn cười ha hả, ra khỏi Thúy Ngọc bí cảnh.

Tần Thì Nguyệt nói: “Vương thượng, tuy Từ Liệt không bằng vương thượng nhưng nếu hắn dốc toàn lực bỏ trốn cũng khó mà đối phó. Nếu vương thượng mang theo hai vị chiến tướng sẽ chắc chắn hơn.”

Việt Trọng Sơn trầm tư một chút, gật đầu nói: “Cũng đúng, nhưng nơi này...”

Tần Thì Nguyệt nói: “Có Bất Si chiến tướng và Hoa Ngữ tu la ở đây, sẽ không có vấn đề gì.”

Việt Trọng Sơn nghĩ lại cũng thấy đúng: “Cứ như vậy đi. Nếu nơi này có vấn đề gì thì lập tức thông báo cho ta.”

——————————————

Trăm dặm bên ngoài Thúy Ngọc sơn.

Thân hình Quân Bất Lạc lóe lên, đã xuất hiện trên một bãi đất trống.

Hắn phun ra một ngụm máu tươi rồi hạ xuống bãi cỏ.

“Quân Bất Lạc, tên khốn kiếp nhà ngươi, xem chuyện tốt mà ngươi làm đi. Thiếu chút nữa ngươi hại chết ông đây rồi!” Nguyên thần của Liệt Không Thiên Yêu kêu la điên cuồng.

“Mẹ nó, lần này bị Ninh Dạ hại thảm rồi!” Quân Bất Lạc cũng tức giận chửi mắng, còn không quên lấy đại lượng đan dược chữa thương ra nhét vào miệng.

“Ta phải dựng gây dựng lại thân thể ngay!” Liệt Không Thiên Yêu kêu gào: “Ngươi mau chóng tìm vài con yêu thú giúp ta, ta cần rất nhiều tinh huyết.”

“Im lặng!” Quân Bất Lạc tức giận nói: “Không thấy ông đây cũng bị thương nghiêm trọng à? Ta cần chữa trị cho mình trước... Chết tiệt, ta không thể khu trục quyền kình của Việt Trọng Sơn.”

Tuy hắn đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng quyền của Việt Trọng Sơn đâu dễ đối phó, chỉ riêng quyền ý lưu lại trên người hắn đã liên tục dằn vặt hắn, cho dù hắn sử dụng thánh dược chữa thương, trong thời gian ngắn cũng chẳng thể khu trừ.

Hắn lại không nỡ bỏ qua cơ thể mà mình khó nhọc tu hành, gây dựng lại thân thể khác, đành khổ sở đối kháng lại, làm sao lo được cho Liệt Không Thiên Yêu.

Thấy hắn mặc kệ bản thân, Liệt Không Thiên Yêu tức giận chửi mắng: “Mẹ nó, ta đây liều mạng giúp ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy.”

“Im miệng!” Quân Bất Lạc tức giận nói: “Chẳng phải ngươi nhắm vào hai đại thần thú à, còn dám nói giúp ta, ngươi chỉ vì bản thân mình thôi!”

“Được! Được! Ta nhớ câu này của ngươi rồi.” Liệt Không Thiên Yêu lại tức tối mắng: “Sau khi lão phu gây dựng lại thân thể sẽ tính sổ với ngươi.”

Tính sổ?

Quân Bất Lạc nhìn chằm chằm vào Liệt Không Thiên Yêu, ngươi còn định tính sổ với ta ư?

Quyền ý của Việt Trọng Sơn dằn vặt hắn, khiến mỗi giây mỗi phút hắn đều phải chịu đau đớn, chỉ dựa vào dược vật thì không thể đối phó với quyền ý lưu lại, nếu còn tiếp tục e là căn cơ của hắn sẽ bị tổn hại, cả đời khó mà tiến bộ.

Lại nghe Liệt Không Thiên Yêu mở miệng chửi mắng, trong lòng Quân Bất Lạc đột nhiên nổi lên sát ý.

Liệt Không Thiên Yêu cảm thụ được sát ý của hắn, thầm kinh hãi: “Quân Bất Lạc, ngươi định làm gì?”

Quân Bất Lạc nắm lấy nguyên thần của Liệt Không Thiên Yêu, lạnh nhạt nói: “Ngươi đã muốn tính sổ với ta, vậy đừng trách bản tôn ra tay trước. Một nguyên thần Vô Cấu có thể giúp bản tôn giải trừ quyền kình lưu lại.

Liệt Không Thiên Yêu kinh hãi: “Đừng!”

Quân Bất Lạc dùng sức niết một cái, đã bóp nát nguyên thần của Liệt Không Thiên Yêu, hóa thành ánh sao đầy trời.

Quân Bất Lạc há miệng hút sạch tinh hoa nguyên thần này vào.

Có nguyên thần của Liệt Không Thiên Yêu, rốt cuộc thương thế của Quân Bất Lạc cũng khá hơn một chút, ngay cả thay chân đã mất đi cũng mọc trở lại.

Nhưng thương tích trên thân thể thì khôi phục được, thương tích nguyên thần thì khó lòng khôi phục.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng vỗ tay vang lên.

“Chậc chậc chậc, thủ đoạn thật quả quyết. Đông sứ đúng là cay nghiệt, thậm chí còn ra tay với cả đồng minh.”