Ngay lúc ánh sáng Ly Hồn chiếu rọi, dị biến lại nảy sinh.
Một luồng ma vụ hắc ám đột nhiên bùng lên quét qua, chớp mắt đã lan khắp vương phủ.
Ma khí? Sao lại như vậy?
Từ Liệt ngạc nhiên.
Sao nơi này lại đột nhiên có ma khí xuất hiện?
Trong lòng hắn đang kinh ngạc, lại nghe một âm thanh hùng hồn vang lên: “Từ Liệt, ngươi thật to gan, dám đánh cắp Cực Đạo việt, ngươi đang tìm đường chết đấy à?”
Việt Trọng Sơn?
Sao hắn lại ở đây?
Còn nữa, Cực Đạo việt là sao?
Ta mưu toan Cực Đạo việt lúc nào?
Từ Liệt hiểu rất rõ mình có thể chạm vào những thứ khác nhưng tuyệt đối không được động tới Cực Đạo việt.
Nhưng thời khắc này Việt Trọng Sơn nói như vậy chẳng khác nào Cực Đạo việt đã bị hắn trộm mất.
Từ Liệt thầm kinh hãi, cả giận nói: “Ông đây động vào Cực Đạo việt lúc nào?”
Hắn cực kỳ e ngại Việt Trọng Sơn, không dám ra tay, mà xuất quyền đánh về phía mật thất chứa Cực Đạo việt.
Chỉ thấy một luồng huyễn quang bay thẳng lên trời, Cực Đạo việt trực tiếp phá tan mặt đất xông lên.
Từ Liệt hét lớn: “Ngươi xem, chẳng phải...”
Nhưng lại lập tức phát hiện, không ngờ đó là đồ giả.
Cực Đạo việt thật sự có khí thế hùng hồn, tuyệt đối không chỉ có vậy.
Không tốt, Cực Đạo việt bị người ta đánh cắp rồi?
Từ Liệt thầm kinh hãi, rú lên một tiếng: “Không phải ta! Là Ma môn!”
Lúc này hắn mới nhớ tới ma khí đang lan tràn ở đây, chắc chắn là Ma môn gây ra.
Sau đó lại nghe hai tiếng kêu thảm thiết.
“Á!”
Là Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng?
Bọn chúng gặp chuyện gì à?
Từ Liệt thầm kinh ngạc, phóng thích thần thức tìm tòi nhưng lại phát hiện không ngờ hai người đã biến mất.
Biến mất rồi?
Không thấy đâu nữa?
Có chuyện gì thế này?
Đang lúc kinh ngạc lại thấy một bóng người nhanh chóng lao từ đằng xa tới, không ngờ lại là Việt Trọng Sơn.
Hắn tận mắt chứng kiến Từ Liệt xuất quyền đánh vào mật thất chứa Cực Đạo việt, ép hàng giả bay lên, trong lòng phẫn nộ, quát lớn: “Từ Liệt, ngươi to gan lắm, dám động tới Cực Đạo việt! Bản tôn và ngươi không chết không thôi!”
Từ Liệt nghe vậy ngơ ngác.
Thế này là sao?
Chẳng phải ngươi vừa nói câu này rồi à?
Không đúng!
Từ Liệt đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì Việt Trọng Sơn đã gầm thét lao thẳng tới, xuất quyền đánh thẳng về phía hắn.
“Không phải ta!” Từ Liệt hô to.
Hắn muốn nói là Ma môn nhưng chỉ thấy ma khí, không thấy ma nhân.
Định nói là Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng nhưng hai người này đã mất tích kỳ lạ, mất tích ngay dưới mí mắt hắn.
Toàn bộ hiện trường bây giờ chỉ có hắn và Đồ Thiên Quân, căn bản là không có ai khác.
Còn mật thất chứa Cực Đạo việt đúng là bị hắn xuất quyền đánh nổ.
Không đúng, mật thất chứa Cực Đạo việt làm sao lại bị phá giải dễ dàng như vậy được?
Đầu óc Từ Liệt nhanh chóng suy nghĩ, đã ý thức được vấn đề.
Cạm bẫy!
Đây là một cái bẫy.
Từ Liệt hét lớn: “Việt Trọng Sơn, ngươi hãm hại ta! Cực Đạo việt vốn không ở đó!”
Việt Trọng Sơn cười lạnh: “Phí lời, biết ngươi sẽ tới chẳng lẽ ông đây còn phải giữ Cực Đạo việt lại cho ngươi trộm hay sao? Nếu ngươi đã dám ra tay với Cực Đạo việt, vậy đừng trách ông đây không khách khí, chết đi cho ta!”
Hắn có ý giết người, ra tay không hề nương tình.
Cuốn theo thiên uy hùng hồn, Bất Hủ quyền của Việt Trọng Sơn trút thẳng xuống Từ Liệt và Đồ Thiên Quân, trên bầu trời mây đen đều bị xua tan, quyền quang xông thẳng tới chân trời. Trong cột sáng khủng khiếp đó Đồ Thiên Quân lập tức hóa thanh tro bụi, Từ Liệt như bị sét đánh, kêu la thảm thiết, bay lên không trung.
Một khắc sau, Việt Trọng Sơn đã lao lên không trung, toàn bộ thiên địa đều xao động theo.
——————————————
Thúy Ngọc u cảnh.
“Có ai ở nhà không?”
Tiếng gọi nhẹ nhàng khiến Hoa Giải Ngữ hơi ngạc nhiên: “Ơ? Hôm nay chỗ này đúng là náo nhiệt.”
Sau khi nói xong, cửa tự mở, một cô gái bước vào.
Hoang mạc đã hóa thành đình viện, bốn phía cỏ cây um tùm.
Đứng trong vườn, đôi mắt mỹ miều của cô gái nhìn quanh rồi nhìn tới Hoa Giải Ngữ, che miệng cười khẽ: “Người khách này chưa được cho phép đã tự ý bước vào, xin đừng trách mắng.”
Hoa Giải Ngữ nhìn đối phương đầy hứng thú: “Việt vương vừa mới đi khỏi thì ngươi đã tới, nắm chắc thời cơ như vậy, e là đã chuẩn bị từ trước phải không? Có thể lừa được tai mắt của Việt vương nhưng tu vi lại mới Vạn Pháp, trong thiên hạ số người làm được điều này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nói tên của ngươi đi.”
Cô gái mỉm cười: “Ai ui, sao phải tránh người ngàn dặm như vậy?”
Tần Thì Nguyệt bên cạnh đã nói: “Ta biết cô ta, cô ta là Công Tôn Điệp. Năm xưa khi ở trong Chấp Tử thành, cô gái này từng tạo ra sóng gió ngập trời, gây động tĩnh rất lớn, pháp thuật huyễn hóa rất cao cường. Bây giờ xem ra tu vi đã tiến bộ, thậm chí pháp thuật huyễn hóa cũng mạnh hơn xưa. Nhưng nếu nói cô ta lừa được Việt vương thì ta không tin, chắc còn sử dụng bí pháp gì đó che giấu, Việt Vương vốn không chú ý tới cô ta, đương nhiên không phát hiện ra rồi.”
Hoa Giải Ngữ đột nhiên hiểu ra: “Chẳng trách. Nếu dùng ảo thuật kết hợp với pháp thuật thiên biến, Việt vương không kịp đề phòng, rất có thể sẽ làm được. Nhưng Công Tôn Điệp, không lẽ ngươi chỉ tới đây một mình? Trợ thủ của ngươi đâu?”
Công Tôn Điệp sắc mặt ấm ức: “Sao lại nói vậy chứ, Hoa Ngữ Tu La có tu vi Vạn Pháp đỉnh phong, ta có ai giúp hay không chẳng lẽ chính ngươi còn không nhìn ra à?”
Hoa Giải Ngữ trải thần thức ra khắp nơi, quả nhiên xung quanh không còn ai khác.
Nhưng cô ta vẫn rất cẩn thận, lạnh nhạt nói: “Biết ta là ai mà còn dám tới,, lại không sợ hãi, rốt cuộc là dựa vào đâu?”
Thúy Ngọc sơn có La Hầu, thậm chí còn có Cực Đạo việt, cô nàng không dám khinh suất, vừa nói xong đã lập tức chuẩn bị, phát một luồng hỏa phù báo tin cho Việt Trọng Sơn.
Nhưng hỏa phù vừa xuất hiện trên bầu trời thì thấy một luồng hào quang quét qua, không ngờ còn chưa bay ra khỏi u cảnh đã tan thành tro bụi.
“Ơ?” Hoa Giải Ngữ kinh ngạc.
“Ái chà chà, ngại quá ngại quá.” Công Tôn Điệp cười nói: “Không cẩn thận dùng một tấm Cấm Tuyệt phù, tạm thời không thể đưa tin ra ngoài được.”
Hoa Giải Ngữ thầm phẫn nộ nhưng ngoài miệng vẫn cười: “Không sao, tỷ tỷ không trách ngươi.”
Trong lúc nói cười lại lén xuất chỉ, một luồng huyền quang vô thanh vô tức phát ra.
Thân thể của Công Tôn Điệp lập tức hóa bóng tiêu tán, lúc xuất hiện trở lại đã ở đằng khác, tiếp tục che miệng cười: “Tỷ tỷ làm vậy không được hay cho lắm. Có lý nào lại không chào hỏi đã động thủ.”
“Ảnh độn...” Hoa Giải Ngữ hừ một tiếng: “Ngươi đã lĩnh ngộ được không ít từ pháp tắc đại đạo của Hóa Ảnh ma điển nhỉ. Sao nào, tưởng dùng chiêu này thì đối phó được ta à?”
Công Tôn Điệp xua tay liên tục: “Đánh thì không đánh được nhưng trốn thì chắc là được.”
Tần Thì Nguyệt đột nhiên nói: “Ngươi trốn được Hoa Ngữ Tu La, chẳng lẽ lại trốn được cả Bất Si Chiến Tướng?”
Sau khi Tần Thì Nguyệt lên tiếng, chỉ nghe một tiếng thở dài vang lên.
Tiếng thở dài này mang theo bi khổ si ly ái hận tình sầu vô tận của cuộc đời, chỉ một tiếng thở thôi mà hồn phách của Công Tôn Điệp như bị cố định tại chỗ.
Trên mặt đất xuất hiện một người, sắc mặt buồn bã, chính là Điền Bất Si.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Thời gian quý báu, tội gì phải tự tìm đường chết. Ta vốn không muốn ra tay, khổ nỗi... khổ nỗi...”
Nói xong đã giơ tay lên mặt Công Tôn Điệp.
Công Tôn Điệp như bị dọa sợ, ngay lúc Điền Bất Si sắp chạm tới Công Tôn Điệp, hắn đột nhiên biến sắc, chuyển sờ thành đập, xuất chưởng vỗ ra, lại hình thành một luồng cương sát hộ thể.
Sau đó chỉ nghe ầm một tiếng, trên người Công Tôn Điệp bùng lên khói đen, vô số bóng đen huyền quang phóng ra, chen chúc nhau đánh vào cương sát hộ thể của Điền Bất Si.