Việt Trọng Sơn đã nhận ra có vấn đề.
Đối phương không ngừng nhảy cóc, rất có thể không phải trêu chọc mà vì không còn lựa chọn nào khác.
Tức là loại dịch chuyển không gian này có hạn chế rất lớn, cần một thứ gì đó làm mốc.
Xét thấy trong số vài lần dịch chuyển trước có dấu hiệu di chuyển rõ ràng, còn sau đó lại dừng trong hai thành thị, vì vậy Việt Trọng Sơn nhanh chóng xác định được đối phương dùng người làm cột mốc.
Có ba người, trong đó hai người ở trong hai thành thị, còn người còn lại cầm Cực Đạo việt có thể dùng hai người kia làm cột mốc tiến hành dịch chuyển không gian.
Mẹ nó, đây là thủ đoạn gì?
Chưa từng nghe nói?
Việt Trọng Sơn cảm thấy rất khó hiểu, nhưng sau khi đã hiểu ra, hắn vẫn truyền lệnh cho lưỡng đại chiến tướng của Trung Ương vương phủ lập tức đi vào hai thành thị, tiến hành bao vây, bí mật điều tra.
Nhưng ngay lúc này Việt Trọng Sơn lại phát hiện điểm đến của người nắm giữ Cực Đạo việt lại thay đổi.
Khi Việt Trọng Sơn bay trở lại Lôi Quang thành, không ngờ lại phát hiện điểm đến của đối phương là một trấn nhỏ ở phía trước.
Không được!
Đối phương bắt đầu di chuyển.
Quả nhiên, khi mục tiêu nhảy lại, cũng đã khác vị trí lúc trước.
Giống như một người khổng lồ, một chân ở đằng đông, một chân ở đằng tây, bước cách nhau hai mươi dặm, dùng tốc độ hai khắc đồng hồ bước một bước, từ từ tiến lên.
Đối phương định dùng cách này đi ra ngoài!
Sau khí ý thức được điều này, Việt Trọng Sơn vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.
Một khi để đối phương rời khỏi Liệt châu, hắn không thể hoành hành như vậy được nữa.
Không được, nhất định phải cản bọn chúng lại.
Việt Trọng Sơn vội vàng hạ lệnh cho Ngô Điên và Lâm Phượng Tú, lệnh cho tất cả người của Trung Ương vương phủ đi lên trước chặn đường.
Nhưng đối thủ cũng rất gian xảo.
Chỉ bước lên hai bước rồi đột nhiên đổi hướng, không ngờ lại dịch ngang sang, không tiến lên mà đi về phía đông một bước, sau đó lại tây, sau đó... sau đó con mẹ nó còn lùi lại một bước.
Kết quả là toàn bộ binh lực của Trung Ương vương phủ đều bị điều động.
Vậy là đám người Liệt châu không còn thấy cảnh tượng sấm nổ trên bầu trời nữa mà là rất nhiều tu sĩ xé gió bay tới bay lui, bố trí xung quanh.
Khổ nỗi bọn họ khó mà tóm được Công Tôn Điệp và Trì Vãn Ngưng.
Ba người được đại đạo đồng truyền, đều biết Vụ Ảnh Thiên Biến thuật của Công Tôn Điệp và ảo thuật của Ninh Dạ, cùng lắm là phát huy không bằng nguyên gốc.
Nhưng muốn đối phó với tu sĩ bình thường vẫn rất dễ dàng.
Vậy là Việt Trọng Sơn như con rối bị giật dây, bị ba người Ninh Dạ khống chế chạy qua chạy lại, toàn bộ Trung Ương vương phủ đều bị điều động theo.
Đâu đâu cũng có cảnh tượng người người hoảng loạn.
Nhưng trong thời gian này Ninh Dạ, cũng cảm thấy rất khó khăn.
——————————————
Xoạt!
Ninh Dạ lại xuất hiện bên cạnh Công Tôn Điệp.
Lúc này bọn họ đang ở trong một trấn nhỏ.
“Tạm thời không đi được.” Tần Thì Nguyệt nói: “Trung Ương vương phủ đã triệu tập tất cả tu sĩ bao vây tất cả thành trấn nông thôn xung quanh đây, tiến hành ngăn chặn tất cả các tu sĩ phi hành. Bây giờ chỉ cần bay ra ngoài, bất luận là ai, cứ bắt lại rồi nói.”
Do không biết nguyên nhân tình hình ở Thúy Ngọc sơn, Việt Trọng Sơn còn chưa biết Tần Thì Nguyệt đã phản bội, hơn nữa không thấy thi thể của Điền Bất Si và Hoa Giải Ngữ, vì vậy Việt Trọng Sơn cho rằng Tần Thì Nguyệt đã chết, chuyện này khiến cho phương thức liên lạc của Trung Ương vương phủ còn chưa thay đổi, Tần Thì Nguyệt có thể dễ dàng nhận được tin.
“Thế thì làm sao bây giờ? E là sau đó sẽ tiến hành lục soát trong thôn? Còn không đi thì chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ đuổi tới.” Công Tôn Điệp cũng nôn nóng.
Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Không sao, Tiểu Điệp, sau khi rời khỏi chỗ này nàng đi vòng một lượt, chạy tới đây, chỗ này không có tu sĩ.”
Ninh Dạ chỉ vào bản đồ.
“Hả? Nhưng khoảng cách hơi xa, nơi này cách chỗ của Văn Ngưng tỷ tỷ tới ba trăm năm mươi dặm.”
Ninh Dạ gật đầu: “Quang độn của ta đã tiến bộ.”
Nói xong ấn lên người Công Tôn Điệp một cái, Công Tôn Điệp đã cảm thụ được pháp tắc đại đạo lan truyền từ Ninh Dạ, con ngươi lộ vẻ hưng phấn: “Tiến bộ thật này...”
Áp lực chính là động lực.
Cho dù Ninh Dạ chỉ một lòng một dạ muốn phá giải Cực Đạo việt, nhưng sự thật là trong hai ngày nay liên tục nhảy cóc,. lĩnh ngộ của Ninh Dạ đối với độn pháp quang đạo lại tiến bộ.
Bây giờ khoảng cách dịch chuyển của y đã lên tới bốn trăm dặm.
Cho dù chuyện này vẫn không giải quyết được vấn đề lâu dài nhưng ít nhất có thể giải quyết vấn đề trước mắt.
Trong mắt Thanh Lâm đầy vẻ hâm mộ: “Nếu chúng ta cũng có thể đại đạo đồng truyền thì tốt biết mấy.”
Chỉ cần có thêm một mục tiêu dịch chuyển, bọn họ có thể ra ngoài rất dễ dàng.
Nhưng chuyện này thì đừng hy vọng.
Công Tôn Điệp nhìn chằm chằm vào Tần Thì Nguyệt: “Có lẽ ngươi có thể thử xem?”
Tần Thì Nguyệt biết quan hệ giữa Công Tôn Điệp và Ninh Dạ, sắc mặt trầm xuống: “Ta không hứng thú với hắn.”
Công Tôn Điệp hừ một tiếng: “Ta còn không nỡ chia cho ngươi đây, hai người đã là nhiều rồi.”
Ninh Dạ bất đắc dĩ: “Các ngươi đừng nói mấy chuyện ngoài lề nữa. Không còn nhiều thời gian, Tiểu Điệp, nàng chuẩn bị một chút rồi lên đường rời khỏi đây. Thì Nguyệt, chuyện hướng đi của Trung Ương vương phủ phải nhờ tới cô rồi.”
Thanh Lâm nói: “Còn huynh thì sao?”
Sắc mặt Ninh Dạ đột nhiên dữ tợn: “Trung Ương vương phủ mất bảo vật, phát động toàn quân, đệ tính ra thì hình như lúc này trong phủ của bọn chúng không còn cao nhân gì. Đệ nhớ ở Trung Ương vương phủ còn một mảnh vỡ Thiên Cơ điện, trước đây Thì Nguyệt không có cơ hội lấy, sư huynh giúp đệ đoạt lại đi.”
“Được.”
“Nói tới mảnh vỡ thì... ừm, chúng ta có nên nhân cơ hội kiếm thêm vài mảnh không?” Công Tôn Điệp đột nhiên hỏi.
“Trong tình huống này mà ngươi còn định tìm mảnh vỡ?” Tần Thì Nguyệt giật mình.
“Ta ủng hộ.” Ninh Dạ cũng gật đầu: “Thì Nguyệt, tuy mấy năm qua cô chỉ kiếm được một mảnh vỡ nhưng chắc cũng nhận được khá nhiều tin tức phải không?”
Tần Thì Nguyệt gật đầu.
Đúng là cô biết còn những nơi khác có mảnh vỡ, lúc này cũng lần lượt chỉ ra trên bản đồ.
Ninh Dạ nói: “Vừa hay Việt Trọng Sơn đã biết chúng ta định ra ngoài, chắc chắn sẽ công khai ngăn cản. Ừm, chúng ta cho hắn nhảy loạn hơn nữa.”
Ninh Dạ nhìn bản đồ, bắt đầu suy nghĩ xem nên sắp xếp đường đi thế nào: “Đến Tiểu Sơn trấn, nơi đó gần Hoa Dương tông, bọn chúng có một mảnh vỡ. Nhưng từ Tiểu Sơn trấn đến Hoa Dương tông không thể đi thẳng được, đầu tiên phải đi vòng tới Âm Thủy hà, sau đó tới Xích Độc đình...”
Ninh Dạ nhanh chóng bố trí xong tuyến đường rồi nói: “Cứ quyết định như vậy đi, hắn đến rồi, ta đi trước.”
“này!” Công Tôn Điệp còn chưa kịp nói xong, Ninh Dạ đã nhảy đi.
Công Tôn Điệp trợn trắng mắt: “Còn chờ gì nữa, hành động đi, xong việc rồi nói.”
Sau đó bản thân xông ra khỏi tiếp trấn, vòng qua khu vực phong tỏa rồi tiến thẳng tới mục tiêu tiếp theo.
Vì vậy Việt Trọng Sơn nhanh chóng phát hiện một sự thật khiến hắn kinh hãi: Khoảng cách nhảy cóc của tên chó chết kia kéo dài ra rồi.
Đương nhiên nếu chỉ là khoảng cách nhảy cóc kéo dài cũng không sao, thủ hạ của Việt Trọng Sơn vẫn có thể vây bắt.
Vấn đề là khi người của hắn khó khăn lắm mới vây chặt được mục tiêu, đối phương cũng lóe lên một cái rồi biến mất.
Vì vậy Việt Trọng Sơn biết, mẹ nó, hóa ra cả ba người đều có thể nhảy cóc.
Trừ phi ngươi bao vây được cả ba người cùng lúc, không thì không có bất cứ hy vọng bắt sống nào.
Còn sau khi nhảy cóc, những người khác chỉ cần dùng Thiên Lý Độn Quang phù là lại có thể kéo giãn khoảng cách.
Kết quả là truy sát không ngừng nghỉ, kéo theo đó là nhảy cóc không ngừng nghỉ.
Việt Trọng Sơn càng lúc càng thấy đau đầu, nhưng ngay lúc này một tin tức khiến người ta kinh hãi lại truyền tới.
Không ngờ Trung Ương vương phủ của hắn lại bị người ta ăn trộm.
May mà lần này Trung Ương vương phủ không mất mát gì, mật thất cũng không bị phá, chỉ có một kho báu nhỏ bị tấn công, mất một chút pháp bảo, đan dược bình thường với mấy thứ đồ không mấy tác dụng, cụ thể thì Việt Trọng Sơn cũng không kịp kiểm tra.
Nhưng chuyện này cũng khiến Việt Trọng Sơn tức tới nổ phổi.
Hắn tức giận không phải vì bản thân mất mát gì, mà là mẹ kiếp vì sao phiền toái cứ lặp đi lặp lại? Hơn nữa lần tập kích này có liên quan tới kẻ lấy trộm Cực Đạo việt không?
Chuyện này thì Việt Trọng Sơn không thể biết được.