Ninh Dạ biết chắc chắn Vạn Tiên tông không phải chỉ có một hậu chiêu Thực Thần Ngọc Lộ, thực ra không cần Nhiếp Hồng Thường nói, y cũng đoán được là gì, nhưng đây không phải điều mà y quan tâm.
Sau khi bàn bạc xong, Ninh Dạ lại đợi thêm vài ngày.
Nhân cơ hội này, y quang minh chính đại tới Phá Giới bi cảm ngộ đại đạo.
Lần cảm ngộ này, y lại có thành quả.
Sau Thiên Sát trận ở Liệt châu, Ninh Dạ được đại khí vận gia trì trên người, đạo đồ tiến bộ như mở Thiên nhãn.
Những huyền bí khi xưa khó phát hiện, dần dà không còn khó khăn.
Vì vậy, chỉ ở lại Phá Giới bi nửa ngày, Ninh Dạ đã xác định kẻ phá tâm bia này không phải phá thế giới mà chính là căn cơ của Trường Thanh giới.
Chỉ tiếc là tuy Ninh Dạ xác định được điểm này nhưng cũng không biết căn cơ đó là gì.
Tuy có cảm xúc mơ hồ, nhưng muốn tra xét tới cùng thì có làm sao cũng không được.
Vài chục ngày liền, Ninh Dạ không có thêm bất cứ đột phá nào.
Điều này khiến Ninh Dạ ý thức được, bí mật của thiên địa là phải xem bản thân.
Cảnh giới của ngươi đến, nói ngộ là ngộ, nửa ngày là hiểu được.
Cảnh giới chưa tới, có tốn nhiều thời gian hơn cũng vô dụng.
Chuyện này giống với lúc y ngộ đạo, chỉ cần có thể ngộ đạo là nhanh chóng lý giải được, còn không ngộ được thì ngày tháng dài mấy cũng vô dụng.
Sau khi hiểu được điều này, Ninh Dạ không lãng phí thời gian nữa mà chuyển sang Nhiếp Hồng Thường tìm tòi đạo lý tu hành.
Hiếm khi có đại lão cảnh giới Niết Bàn chỉ điểm cho mình, chuyện này khiến Ninh Dạ được lợi không nhỏ.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mắt thấy đã sắp tới thời điểm, Thực Thần Ngọc Lộ sắp luyện chế xong, Ninh Dạ bèn bay về phía Thần La hải vực. Còn sau lưng y, cách xa bốn trăm dặm, Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp, Lâm Lang Thiên và Cố Tiêu Tiêu âm thầm bám theo.
Nhưng vừa bay Lâm Lang Thiên vừa oán hận: “Chẳng hiểu hắn nghĩ cái gì mà lại tới Nguyên Từ sơn đối đầu với Yên Vũ lâu. Hai vị đại đô sứ tu vi Vô Cấu, đâu dễ đối phó cơ chứ. Ta tối đa chỉ ứng phó được với một người, còn một người thì sao? Nhưng hắn không nghe khuyên bảo, còn không thèm gọi thêm cứu binh, quá lỗ mãng.”
Cố Tiêu Tiêu cười nói: “Sư thúc đừng oán hận, sư phụ luôn nói thiên phú của sư thúc đứng đầu Vạn Hoa cốc, với thần thông của sư thúc, đối phó với hai tên Vô Cấu của Yên Vũ lâu chẳng dễ như trở bàn tay à?”
Không ngờ Lâm Lang Thiên lại nói: “Đấu đá nhau quá cực khổ, ta một lòng với đại đạo, không thích tranh đấu. Ài, đúng là không nên đáp ứng sư phụ ngươi, theo ngươi dính vào vũng nước đục này.’
Gương mặt đầy vẻ u sầu.
Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp thấy cô như vậy đều có cảm giác buồn cười.
Thấy nhiều vị đại nhân vật rồi, nhưng không mấy ai hoàn toàn không có uy nghiêm như Lâm Lang Thiên, gặp chiến đấu là khiếp sợ.
Trì Vãn Ngưng đành an ủi: “Yên tâm đi, Lâm Lang thượng tiên, Ninh Dạ đã dám đi thì tự có chỗ dựa của mình. Hơn nữa ta đã đưa Phong Vũ Tiêu Tương kiếm cho chàng ấy, có Nguyên Cực Thần Quang và Tiêu Tương kiếm trong tay, chắc không có gì đáng ngại đâu.”
“Tiêu Tương kiếm thì thôi, không đúng người sử dụng, liệu phát huy được bao nhiêu hiệu quả. Còn mấy chiêu độn thuật của hắn?” Lâm Lang Thiên lắc đầu: “Chạy trốn chắc được, chiến đấu thì không đủ.”
Công Tôn Điệp lại ngạo nghễ nói: “Đó chỉ là thượng tiên chưa thấy thủ đoạn chân chính của chàng ấy thôi.”
“Ồ?” Lâm Lang Thiên nói: “Thủ đoạn chân chính của hắn là gì?”
Không ngờ Công Tôn Điệp lại trả lời: “Không biết.”
“Hả?”
Cuối cùng Trì Vãn Ngưng đành giải thích: “Thủ đoạn của phu quân rất phức tạp, ta chỉ có thể nói với ngươi rằng, tới giờ còn chưa một ai có thể khiến phu quân dốc toàn bộ thủ đoạn ra ứng phó. Trước đây người mà phu quân phải đối phó, hoặc mạnh hơn chàng quá nhiều, hoặc yếu hơn chàng quá nhiều, thiếu kỳ phùng địch thủ. Lần này cuối cùng cũng có cơ hội, xem ra... phu quân có thể đánh một trận đã nghiền.”
Vừa nói xong câu này, Lâm Lang Thiên cũng ngây ngẩn.
————————————————
Sau khi bay nhiều ngày, cuối cùng Ninh Dạ cũng tới Thần La hải vực.
Dõi mắt nhìn quanh, khắp nơi trống trải, không thấy bất cứ thứ gì.
Thông qua Nhiếp Hồng Thường, Ninh Dạ đã biết tin tức về Nguyên Từ sơn, biết vật này trong một tiểu không gian, vị trí trên không trung của Thần La hải vực, mỗi năm chỉ mở vào vài thời điểm cố định.
Giờ còn cách thời điểm mở ra lần tiếp theo một thời gian, theo lý chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là được.
Nhưng hiển nhiên Ninh Dạ không định làm vậy.
Thời khắc này Vấn Thiên thuật thôi diễn, Ninh Dạ nhanh chóng nhận được kết quả mà mình muốn, y hừ một tiếng, bay về một hướng.
Không bao lâu sau đã thấy hai tu sĩ mặc trang phục Yên Vũ lâu bay tới, có thể thấy tu vi chỉ là cảnh giới Hoa Luân, đồng thanh quát lên: “Nơi này cấm đi lại, lập tức rời khỏi!”
Ninh Dạ không buồn nói nhiều, trực tiếp kéo mây gió cuốn lấy hai tên tu sĩ, một khắc sau mây mù tan đi, hai thi thể từ trên không trung rơi xuống.
Tra nguyên thần, nhưng hai tên tiểu tốt này không có tin tức gì đáng giá, Ninh Dạ không ngừng lại tiếp tục bay tới.
Lại bay thêm một quãng, phía trước lại có hai tu sĩ bay tới, lần này tu vi cao hơn một chút, đã gần tới Hoa Luân đỉnh phong.
Lần này y không đợi đối phương nói một câu, trực tiếp thi triển Yên Vũ Trọng Lâu chụp xuống, một lát sau lại hai thi thể rơi xuống.
Ninh Dạ giết người như giết gà, cứ thế vừa đi vừa giết.
Phía trước lại có tu sĩ đi tới, tu vi của người này đã đạt tới Vạn Pháp đỉnh phong, trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Ngươi là ai, sao lại tới đây được?”
Ninh Dạ cười nói: ”Ngươi nói xem làm sao ta tới được đây?’
“Muốn chết!” Tu sĩ kia phát tay, một luồng kim quang đánh tới.
“Hóa ra là Kim Phong Thượng Nhân.” Ninh Dạ cao giọng nói, nhưng trong lòng nghĩ, chắc người này sẽ biết nhiều.
Địa vị của người này giống với Ngũ Hoàn Thượng Nhân, là một trong Nhị Thập Bát Tú của Yên Vũ lâu, thực lực cũng coi là mạnh.
Một đấu một thì đương nhiên Ninh Dạ không sợ hắn, nhưng nơi này đã rất gần vị trí trung tâm của không gian Nguyên Từ, có lẽ Ma Hải Thọ và Trịnh Ngọc Huy đang ở ngay gần đây. Vì vậy Ninh Dạ không muốn giao đấu lâu dài với hắn mà trực tiếp phất ống tay áo, cuốn lên sóng biển ngập trời.
Kim Phong Thượng Nhân kia cười lạnh nói: “Tỷ thí thuật điều khiển nước với Yên Vũ lâu ta? Đúng là nực cười!”
Kim phong bùng lên, cuốn theo sóng biển ngập trời, ép thẳng về phía Ninh Dạ, bên trong có vô số sát chiêu huyền ảo.
Xưa nay Yên Vũ lâu không thích chiến đấu chính diện mà thích bố trí ám sát, cho dù là ra tay chính diện cũng dùng nhiều thủ đoạn ngầm.
Nhưng Ninh Dạ hiểu rất rõ phong cách tác chiến của đối phương, dưới chân nổi mây khói, nhanh chóng bay ngược lại, thủy triều truy kích, nhưng tốc độ của y quá nhanh, có đuổi cũng không kịp.
Kim Phong Thượng Nhân lấy ra một Minh Nguyệt hoàn, lay động trên không, sóng biển hóa thành đài liên hoa, nâng Kim Phong Thượng Nhân lên. Kim Phong Thượng Nhân cứ thế lướt sóng truy kích: “Thằng nhãi kia, xem ngươi chạy đâu?”
Ninh Dạ quay đầu nhìn lại, cười nói: “Ngươi nên đợi tới lúc bắt được ta rồi mới nói câu này!”
“Đúng là to gan!” Kim Phong Thượng Nhân lại điều động sóng gió, mặt biển xa xa hóa thành từng bàn tay che trời, chụp về phía Ninh Dạ.
Dẫu sao hắn cũng là Vạn Pháp đỉnh phong, chiêu Thâm Vân thủ này mênh mông hùng hậu, khí phách vô biên.
Nhưng Ninh Dạ chỉ vung tay một cái, trong cơ thể thể đã hiển ra con chim hai cánh trắng đen, bầy chim trực tiếp giao chiến với bàn tay sóng biển.
Đây là một loại tiên pháp của Hắc Bạch thần cung, tên là Thiên Phong Chi Điểu, rất thích hợp ứng phó với tình hình hiện tại.
Mấy năm qua Ninh Dạ tu hành, đương nhiên không chỉ tu Thất Sát đao, còn học một chút tiên pháp khác của Hắc Bạch thần cung, nhưng không lợi hại như thủ đoạn giữ nhà của y. Nhưng sau khi lĩnh ngộ Cực Đạo, y lại học thêm một chút.
Mượn cảm ngộ Cực Đạo, bất cứ thủ đoạn phổ thông nào tới tay y cũng có thể phát huy hiệu quả cực hạn, lại thêm Chiến Đạo hỗ trợ, uy lực càng tăng cường. Lúc này Thiên Phong Chi Điểu được thi triển, chẳng khác nào người chuyên tu đạo này nhiều năm đã có đột phá.
Kim Phong Thượng Nhân thấy vậy giật mình: “Thiên Phong Chi Điểu? Hóa ra là người của Hắc Bạch thần cung, ngươi và Tử Tâm Tán Nhân có quan hệ gì?’
Tử Tâm Tán Nhân cũng là Tứ Cửu Nhân Ma, trong số những tiên pháp sở trường có Thiên Phong Chi Điểu này, còn có đột phá.
Còn lúc này Ninh Dạ thi triển Thiên Phong Chi Điểu, uy lực không hề kém cạnh so với Tử Tâm Tán Nhân.
“Dùng một chiêu Thiên Phong Chi Điểu là có quan hệ với hắn?” Ninh Dạ cười nói: “Thế ngươi thử cái này xem!”
Một quyền đánh ra.
Quyền này vừa đánh, đại xảo vô công, lại khí tức hủy diệt cực kỳ mãnh liệt.
“Cực Quyền Long Đằng Hổ?” Kim Phong Thượng Nhân kinh hãi tránh né, lại kêu lên.
“Còn cái này thì sao?” Ninh Dạ giơ chỉ làm kiếm, chém ra một luồng Liệt Dương kiếm quang.
Lần này lại là tuyệt chiêu của Liệt Dương Kiếm Quân - Minh Tứ Dã, nhưng y thi triển, uy thế của Liệt Dương kiếm quang cường đại không kém gì Minh Tứ Dã.
Kim Phong Thượng Nhân như phải đối mặt với cả ba người Minh Tứ Dã, Tử Tâm Tán Nhân và Long Đằng Hổ liên thủ, trong lòng càng kinh hãi.
Rốt cuộc kẻ này là ai?
Sao lại nắm giữ nhiều tiên pháp cường đại như vậy?
Nhiều tiên pháp không đáng sợ, đáng sợ là nắm giữ tới trình độ như vậy.
Khoảnh khắc sau Ninh Dạ đã thi triển Thanh Tiêu kiếm ý của Thanh Tiêu quán chủ, Đại Từ Đại Bi Tịch Diệt thủ của Mẫn Thương Thượng Nhân, U Minh Quỷ Đao của Quỷ Đao Vương - Trần Khánh Nguyên, mỗi đòn đều có uy lực hùng hồn, pháp huy chân ý tiên pháp tới mức cực hạn, đánh cho Kim Phong Thượng Nhân kinh hãi không thôi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được điều gì đó, kêu lên: “Ta hiểu rồi, ngươi là đệ tử của Vạn Pháp Lão Tổ? Ngươi là Dương Tử Thu?”