Trên hòn đảo nhỏ giữa hồ, một gợn sóng không gian đột nhiên xuất hiện.
Từng vòng sóng gợn lan tỏa, cuối cùng tạo thành một cái động.
Trên hòn đảo nhỏ, hai bóng người bay ra.
Chính là Ma Hải Thọ và Trịnh Ngọc Huy.
“Có chuyện gì vậy? Sao không gian Nguyên Từ lại mở sớm?” Ma Hải Thọ giật mình, quay sang nhìn Trịnh Ngọc Huy.
Trịnh Ngọc Huy nhíu mày, bấm ngón tay tính toán, nói: “Không đúng, có chấn động không gian đặc thù, là ngoại lực mở ra.”
Ánh mắt Ma Hải Thọ lóe lên sát ý: “Quả nhiên, nói vậy thì Kim Phong cũng là bị người khác giết? Có người định tranh thủ tiến vào nơi này. Đúng là to gan, dám cướp bảo vật với Yên Vũ lâu ta.”
Trịnh Ngọc Huy nhìn bốn phía xung quanh: “Đã có kẻ địch rình mò, thế thì tạm thời đừng vào.”
Hai người này cũng khá cẩn thận, cảm thấy khác thường nên không nóng lòng tiến vào mà trước tiên phòng ngừa kẻ địch, đồng thời các đệ tử Yên Vũ lâu từ bốn phương tám hướng cũng nghe tin chạy tới, được Trịnh Ngọc Huy chỉ huy, kết thành đại trận nghiêm ngặt, chuẩn bị sẵn sàng.
Thấy cảnh này, Ninh Dạ vui vẻ: “Các ngươi không vào thì ta vào trước đây.’
Y chuyển động Côn Lôn kính, một khắc sau Ninh Dạ đã trực tiếp xuất hiện trong không gian Nguyên Từ kia.
Không gian Nguyên Từ này cũng đơn giản, bên trong trống không chẳng có cái gì, chỉ có một tòa Nguyên Từ sơn lấp lánh ánh sáng lưu ly ngũ sắc, thân thể Ninh Dạ bị ảnh hưởng trở nên nặng trĩu, không khống chế được mình bay về phía Nguyên Từ sơn kia.
Ninh Dạ biết đây là do sức hút cường đại của Nguyên Từ sơn gây ra, nếu là người tu vi không đủ, chỉ cần bị Nguyên Từ sơn kéo đi là sẽ bị hút hẳn vào trong núi, dính chặt cho tới chết.
Cho dù là tu vi hiện tại của Ninh Dạ, muốn đối phó với sức hút của Nguyên Từ sơn cũng khá vất vả.
Chẳng trách nơi này cần tu vi Vô Cấu mới có thể đi vào, người bình thường mà vào thì chỉ có chết. Không hiểu Thần Tiêu Lão Tổ kia giấu bí thuật Lý Nguyệt Huyền Thông vào Nguyên Từ sơn như thế nào.
Thật ra tòa Nguyên Từ sơn trước mắt không lớn, chu vi chỉ khoảng trăm trượng nhưng chất lượng lại cao tới kỳ lạ. Ninh Dạ bay tới trước núi đẩy một cái nhưng lại không đẩy được, không khỏi mắng thầm.
Tu Di ốc dung nạp vạn ngàn, cho dù là ngọn núi kéo dài vạn dặm cũng có thể dung nạp, nhưng không đẩy được thì không cho vào được.
Ninh Dạ ngạc nhiên phát hiện tuy mình vào đây trước chiếm tiên cơ nhưng hình như chẳng có tác dụng gì.
Y biết rõ Nguyên Từ rất nặng, với kích thước của Nguyên Từ sơn trước mặt, e là phải có tu vi Niết Bàn mới có thể vận chuyển - chẳng trách cần có Niết Bàn tới, không phải để phòng bị ai mà chỉ có cường giả như vậy mới có thể vận chuyển nó.
Ninh Dạ dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, vung Lưu Quang Huyễn Thải đao lên xem có thể cắt nhỏ nó ra vận chuyển không.
Nhưng tính chất của tòa Nguyên Từ sơn này cũng cực kỳ cứng rắn, với tu vi của Ninh Dạ mà chỉ miễn cưỡng phá vỡ được nó, cuối cùng hao công tốn sức cả nửa ngày mà chỉ bổ được một mảnh nhỏ. Bản thân y thì không sao nhưng đao thì có vẻ không chịu nổi.
Lưu Quang Huyễn Thải đao và Phong Vũ Tiêu Tương kiếm đều không phải loại vũ khí chuyên cắt vật cứng, xét theo độ cứng khéo còn kém xa Nguyên Từ sơn này. Nếu không có pháp lực của Ninh Dạ gia trì, một đao chém tới, Nguyên Từ sơn vô sự, đao và kiếm chắc không xong.
Cho dù như vậy, chỉ bổ một miếng to bằng nắm tay mà thân đao cũng phải chịu gánh nặng rất lớn.
Ninh Dạ biết cách này không được, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì.
“Đúng là phiền phức.” Ninh Dạ đau đầu.
Y biết bọn Ma Hải Thọ sẽ không đợi bên ngoài quá lâu, sớm muộn gì cũng đi vào. Nhất định phải nghĩ cách trước khi bọn chúng tiến vào.
Thời khắc này y đang lo nghĩ, đột nhiên trong lòng hơi động.
Nếu không tiện mang đi, vậy ta dứt khoát luyện hóa tại chỗ thì sao?
Nghĩ đến đây, Ninh Dạ trực tiếp tung Thiên Cơ điện ra, đồng thời lấy ra Tham Tinh ma tinh và Luyện Ngục Ma Đàn. Bất Diệt tuyền phun xối xả, thanh tẩy Thiên Cơ điện, xem như tiêu trừ dấu vết ma hóa trước đây.
Mấy năm qua Thiên Cơ điện dựa vào Tham Tinh ma tinh chèo chống, bây giờ ma tinh rời khỏi, Thiên Cơ điện lại có dấu hiệu tổn hại, thậm chí còn không bằng lúc trước.
Ninh Dạ đã liên tục thi triển ấn pháp đánh tới, phát động Thiên Cơ điện: “Lên!”
Thiên Cơ điện chuyển động trong hư không, tỏa ra hào quang vạn trượng, rơi xuống Nguyên Từ sơn. Quả nhiên lần này hữu hiệu, chỉ thấy Nguyên Từ sơn từ từ phân giải, dung hợp vào Thiên Cơ điện, đồng thời bản thể Thiên Cơ điện cũng bắt đầu xuất hiện từng luồng hào quang vàng kim.
Quả nhiên hữu dụng!
Thiên Cơ điện vốn là thần vật, năng lực đa dạng, vốn có thể tự chữa trị cho bản thân, khổ nỗi thiếu thốn bảo vật dùng để chữa trị.
Sự bảo vệ của Tham Tinh ma tinh đối với nó bản chất là bảo vệ trên phương diện không gian, không phải chữa trị cho Thiên Cơ điện. Còn Nguyên Từ sơn là tài liệu có thể thật sự cường hóa Thiên Cơ điện.
Thời khắc này Thiên Cơ điện vận hành liên tục, không ngừng hấp thu tinh hoa Nguyên Từ tiến hành chữa trị hoàn thiện những chỗ tồn hại, đồng thời bên dưới cũng xuất hiện rất nhiều bột phấn vô dụng bị luyện hóa.
Bản chất của Nguyên Từ sơn là khoáng thạch nguyên từ, Thiên Cơ điện chính là máy luyện khoáng, kiêm cả gia công thành phẩm, cũng coi như dây chuyền sản xuất.
Điểm không tốt duy nhất là hiệu suất quá thấp.
Luyện hóa cả nửa ngày mà Nguyên Từ sơn mới được luyện hóa một chút, xem tình hình không có bảy tám ngày thì không luyện hóa xong được - thật ra hiệu suất như vậy cũng không phải là thấp.
Chuyện này cũng khiến Ninh Dạ càng lúc càng lo lắng - chắc chắn đám người Ma Hải Thọ sẽ không chờ bên ngoài tới bảy tám ngày.
Nghĩ vậy, trong lòng Ninh Dạ hơi động, điều khiển Thiên Cơ điện đi tới bên dưới Nguyên Từ sơn, hấp thu từ dưới lên trên, hơn nữa tập trung vào một điểm, từ từ mở một lỗ nhỏ bên dưới Nguyên Từ sơn.
Ninh Dạ điều khiển Thiên Cơ điện bay vào trong lỗ rồi trực tiếp luyện hóa Nguyên Từ sơn từ bên trong, đồng thời để Thiên Cơ điện hút hết bột phấn vô dụng vào trong Tu Di ốc, cuối cùng lại lấy tảng Nguyên Từ thạch mà mình bổ ra chặn cửa lỗ.
Cứ như vậy không ai có thể phát hiện ra biến hóa của Nguyên Từ sơn từ bên ngoài.
Sau khi làm xong việc này, y mượn Côn Lôn kính, rời khỏi không gian này, trở lại trong nước.
Nhưng lần này y xuất hiện không còn Cự Xỉ sa yểm hộ, vừa xuất hiện dưới nước đã bị Trịnh Ngọc Huy phát hiện, cấm chế bốn phía đồng thời phát động, hào quang xoay chuyển, hóa thành từng quầng sáng chụp vào Ninh Dạ.
Trịnh Ngọc Huy còn hô to: “Tên trộm kia!”
“Ồ!” Ninh Dạ chỉ kịp phát ra một tiếng kinh ngạc rồi lập tức thi triển quang độn né tránh, lúc xuất hiện trở lại đã ở bên cạnh đám người Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp.
Thấy người tình xuất hiện, hai cô gái đồng thanh nói: “Sao rồi?”
“Tất cả đều thuận lợi.” Ninh Dạ mỉm cười thuật lại đại khái mọi chuyện.
Nghe nói Ninh Dạ trực tiếp đặt Thiên Cơ điện trong Nguyên Từ sơn, Lâm Lang Thiên cũng kinh ngạc không thôi: “Ngươi thật quá to gan, vạn nhất bị phát hiện, Thiên Cơ điện của ngươi cũng mất. Hơn nữa bây giờ ngươi và Thiên Cơ điện ở hai không gian khác nhau, ngay cả ngươi cũng không thể điều khiển được nó, đúng không? Không còn Côn Lôn kính, làm sao ngươi trở lại đó?”
“Có Thiên Cơ ở đó, vấn đề không lớn.” Ninh Dạ nói: “Mà cho dù là Ma Hải Thọ và Trịnh Ngọc Huy cũng không thể di chuyển tòa Nguyên Từ sơn đó. Vì vậy việc chúng ta cần suy nghĩ hiện tại không phải bọn chúng mà làm sao để Xích Nhiêm Tử đừng quay lại quá sớm. Chỉ cần cầm chân lão già này mấy ngày, đợi tới lúc Thiên Cơ điện về tay ta, ta không phải sợ bọn chúng.”
“Vấn đề là làm sao để cầm chân hắn?”
“Ha ha ha, nhắc tới Xích Nhiễm Tử này cũng thật trùng hợp, ta còn biết một số chuyện của hắn. Chẳng phải lần này mục đích của bọn chúng là Lý Nguyệt Huyền Thông à? Thế thì ta trình diễn cho bọn chúng xem.” Ninh Dạ cười ha hả.