Cuối cùng Kinh Trường Dạ cũng chết.
Hắn chết rất uất ức, tiên thể chưa hủy mà nguyên thần đã tan.
Vô Cấu bị vẩn đục, tu vi cũng từ cảnh giới Vô Cấu không ngừng sa sút, tới cuối cùng thần trí điên loạn, cứ như trong thân thể một người có vô số linh hồn lôi kéo, cuối cùng hồn phi phách tán mà chết.
“Thân thể tốt, bảo bối tốt!” Hắc Viêm Ma Thần nhìn thân thể Kinh Trường Dạ, thổn thức nói: “Tu sĩ giao chiến đa phần là hủy diệt thân thể rồi mới diệt nguyên thần, rất khó hủy nguyên thần mà không làm hại thân thể. Lần này ngươi ra tay lại chỉ diệt thần không diệt thân. Tuy nguyên thần của hắn đã bị diệt nhưng thân thể vẫn là Vô Cấu đỉnh phong, là một thể xác cực kỳ thích hợp cho việc đoạt xá.”
“Đoạt xá?” Ninh Dạ liếc mắt nhìn Kinh Trường Dạ.
Không sai, người này đã mất nguyên thần, nhưng thân thể vẫn hoàn chỉnh, chỉ thiếu linh hồn khống chế, đúng là thân thể cực kỳ thích hợp cho việc đoạt xá.
Hắc Viêm Ma Thần còn khuyến khích: “ Bây giờ ngươi có thể nguyên thần xuất khiếu, chỉ cần đoạt xá Kinh Trường Dạ là lập tức lên tới Vô Cấu đỉnh phong, đương nhiên nguyên thần vẫn phải tu hành, nhưng khi đã có thân thể Vô Cấu đỉnh phong thì tu hành chỉ là con đường bằng phẳng.”
Ninh Dạ hừ một tiếng nói: “Ta rất hài lòng với thân thể của bản thân, kiếm lợi như vậy không cần cũng được. Còn ngươi, Hắc Viêm, lần này ngươi nói năng không giống bình thường.”
“Khà khà.” Hắc Viêm Ma Thần biết đã chọc giận Ninh Dạ: “Tốt xấu gì thì ta cũng giúp ngươi giải quyết Huyết Sát cơ mà. Nửa lần, coi là nửa lần nhé, hay là ngươi đưa thân thể này cho ta, coi như nửa lần, ta vẫn nợ ngươi hai bộ chứng đạo ma hài, được không?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Ta giữ lại thân thể này còn có tác dụng lớn, không thể cho ngươi. Nhưng ta có thể kiếm cho ngươi một người khác.”
"Ai?"
"Ma Hải Thọ."
“Ha ha, tốt lắm tốt lắm, hắn cũng được!” Hắc Viêm Ma Thần cười ha hả: “Thế thì ngươi ra tay đi.”
“Vội làm gì.” Ninh Dạ liếc mắt nhìn ra ngoài.
Dương Chí Thiện còn đang liều mạng với Xích Nhiễm Tử, Ma Hải Thọ, còn bên phía Trì Vãn Ngưng vẫn chưa có tin tức gì về cứu viện của Yên Vũ lâu. Nếu đã vậy y cũng không vội, ngược lại ngồi xuống trầm tư.
Vừa rồi y giết Kinh Trường Dạ vẫn phải dựa vào ngoại lực chứ không phải tự thân. Chỗ oán niệm kia dùng rồi là hết, sẽ không có thêm, nhưng bây giờ vẫn còn khoảng một nửa, chắc cũng đủ để đối phó với Ma Hải Thọ. Vấn đề là còn Dương Chí Thiện, mà quan trọng là y không muốn cho Hắc Viêm Ma Thần chỗ tốt lớn như vậy.
Vì vậy Ninh Dạ phải nghĩ cách giết Ma Hải Thọ.
Tu vi của Ma Hải Thọ là Vô Cấu trung kỳ, thực lực không đáng sợ bằng Kinh Trường Dạ nhưng muốn giết hắn vẫn rất khó.
Đang lúc suy nghĩ, trùng mẫu Tinh La đột nhiên nói: “Chủ nhân, có thể cho ta thi thể Kinh Trường Dạ được không?”
“Hả?” Ninh Dạ ngạc nhiên: “Ngươi muốn?”
Trùng mẫu Tinh La trả lời: “Ta một lòng theo đuổi tự do, nhưng mấy năm nay theo chủ nhân cũng coi như thấy được nhiều, hiểu chuyện hơn. Nhân gian hung hiểm, nếu ta đi vào một mình, chắc chắn sẽ chết.”
Khóe miệng Ninh Dạ nhếch lên: “Ngươi hiểu là được rồi.”
Trùng mẫu Tinh La nói: “Đưa thân thể Kinh Trường Dạ cho ta, ta có thể phân hóa nguyên thần, khống chế hắn, phục vụ cho ngài. Bản thể của ta vẫn ở đây, vĩnh viễn không phản bội.”
Nghe đến đây, ánh mắt Ninh Dạ sáng lên: “Ý ngươi nói giờ không đi nữa?”
“Vâng. Có phân thân rồi, cảm thụ của Kinh Trường Dạ chính là cảm thụ của ta, cũng giống như được tự do.”
“Nhưng Kinh Trường Dạ cũng không phải kẻ tốt lành gì, ra ngoài cũng bị người khác đuổi giết.”
“Cho dù chết cũng chỉ là mất đi một chút tàn hồn mà thôi.”
“Nói đúng lắm.” Ninh Dạ cười ha hả: “Đây cũng là một cách, thế thì giao cho ngươi.”
Sau khi nói xong, Tinh La đã phóng thích một luồng nguyên thần tiến vào thân thể Kinh Trường Dạ.
Sau đó chỉ thấy Kinh Trường Dạ vốn đã chết lại ngẩng đầu lên, quỳ xuống trước Ninh Dạ: “Tinh La tham kiến chủ nhân!”
“Tốt lắm!” Ninh Dạ kiểm tra thân thể hắn sau đó thở dài: “Rất đáng tiếc, tu vi của ngươi chưa tới Vô Cấu, không thể phát huy toàn bộ uy năng của thân thể này.”
Thân thể thi pháp, nguyên thần dùng thần thông.
Bây giờ chỉ có thân thể Vô Cấu đỉnh phong, số lượng thủ đoạn có thể thi triển cũng giảm sút nhiều.
Tinh La mỉm cười: “Không sao, có thân thể này sớm muộn gì cũng tu thành Vô Cấu.”
“Đến lúc đó phân thần của ngươi sẽ đổi khách thành chủ hả?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
Tinh La cả kinh, quỳ xuống nói: “Tiểu nhân không dám.”
Hắc Viêm Ma Thần cười khà khà: “Chắc chắn nó sẽ làm vây."
Ninh Dạ lại cười lạnh: “Không sao. Hôm nay ta có thể giết Kinh Trường Dạ, tương lai giết lần nữa lại càng dễ dàng. Tinh La, ta cho ngươi cơ hội, tự ngươi phải nắm bắt. Nếu tương lai ngươi thấy lông cánh cứng cáp, muốn đổi khách thành chủ cũng có thể thử một phen.”
Tinh La luôn miệng hô không dám, Ninh Dạ chẳng buồn để ý.
Đã có Tinh La khống chế thân thể Kinh Trường Dạ, Ninh Dạ lại tự tin hơn trong chuyện đối phó với Ma Hải Thọ, nhưng y vẫn chưa hài lòng.
Nhất định phải có một thủ đoạn nào đó để tiêu diệt cường địch.
Trong lúc suy nghĩ, một tay siết chặt, trên bầu trời đã xuất hiện một vòng xoáy trắng đen.
Đây chính là thủ đoạn mà y sử dụng khi giết Kim Phong Thượng Nhân, nhưng còn chưa thành hình, vẫn chưa coi là tự nghĩ ra tiên pháp.
Nhưng hôm nay Ninh Dạ có lĩnh ngộ, ánh mắt sáng rực lên, chỉ thấy tam thần khí di chuyển chuyển trên không, chiếu ánh xuống, vòng xoáy trắng đen xoay tròn điên cuồng, dần dần tụ thành một hình lưỡng nghi càn khôn nho nhỏ.
Đoạn Long đài, Tỏa Long liên tỏa ra hào quang, càng tăng cường uy lực cho nó, cũng khiến hình lưỡng nghi càn khôn này từ từ bộc lộ uy năng cường đại, nhưng cũng vì vậy mình bất ổn. Thấy nó sắp tan vỡ, Ninh Dạ vẫy tay một cái, Nguyên Từ sơn được y thu vào trong điện lại được Thiên Cơ điện ảnh hưởng, tách ra một khối nhỏ, vòng xoáy trắng đen rơi vào Nguyên Từ thạch, không ngờ lại ổn định như kỳ tích.
Nó kết hợp với Nguyên Từ thạch tạo thành một hòn đá nhỏ trông hết sức bình thường.
“Ồ? Thủ đoạn gì đây?” Hắc Viêm Ma Thần kinh ngạc.
Ninh Dạ không lừa hắn: “Một môn thần thông, ta dùng đạo lưỡng nghi của Hắc Bạch thần cung, kết hợp với thủ đoạn của bản thân ngưng tụ thành. Đây là linh cảm của ta trong lúc suy nghĩ về lực sát thương không đủ, từ đó sáng tạo ra. Đáng tiếc nó chưa thành hình, chỉ có thể mượn Nguyên Từ thạch để thi triển. Ài, vốn định sáng tạo một môn thần thông chém giết, không ngờ lại tạo ra một món ám khí. Thôi vậy thôi vậy, cứ dùng tạm đã.”
Thuật này là y kết hợp Hư Thần chú Vô Cực đạo và Lưỡng Nghi chân kinh tạo thành, giờ lại tăng thêm uy năng của thần khí Đoạn Long đài, Tỏa Long liên, uy lực đã rất lớn nhưng không có pháp môn khống chế, khó mà thành hình.
Ninh Dạ suy nghĩ linh hoạt, lại mượn lực lượng của Nguyên Từ thạch ổn định nó lại, tạo thành một vật đặc thù, như thùng thuốc nổ.
Lúc này Ninh Dạ lại chế tạo một đống Lưỡng Nghi Nguyên Từ thạch.
Sau khi chế tạo ra một đống lớn Lưỡng Nghi Nguyên Từ thạch, lúc này hỏa phù đưa thư cũng đến.
Ánh mắt Ninh Dạ sáng bừng lên: “Rốt cuộc bọn chúng đã đến rồi.”
Y đứng thẳng dậy, chỉ vào Ma Hải Thọ: “Kéo hắn xuống!”
“Được!” Hắc Viêm Ma Thần cười ha hả xuất thủ.
Bên này Ma Hải Thọ và Xích Nhiễm Tử còn đang giao chiến với Dương Chí Thiện, không có trận pháp của Ninh Dạ kiềm chế, đã càng lúc càng gian nan.
Không ngờ một bàn tay đen hiện lên trên bầu trời, trực tiếp kéo Ma Hải Thọ lại.
Không còn Ma Hải Thọ hỗ trợ, Xích Nhiễm Tử lo lắng kêu to: “Dương Chí Thiện, ngươi còn không hiểu sao? Nguyên Từ sơn đã rơi vào tay thằng nhãi kia rồi. Ngươi còn bắt ta làm gì? Có giết thì giết thằng nhãi kia kìa!”
Dương Chí Thiện hừ một tiếng nói: “Chỉ là một thằng nhãi Vạn Pháp, giết lúc nào chẳng được. Giết ngươi trước lấy Tùng Minh cổ đăng, Lạc Thủy đan thư của ngươi rồi tính.”
Xích Nhiễm Tử tức giận mắng chửi, khổ nỗi lòng có dư mà sức chẳng đủ, muốn giao nộp bảo vật giữ mạng nhưng vẫn không nỡ.
Đột nhiên một luồng hỏa phù đưa thư bay tới.
Xích Nhiễm Tử vui mừng: “Ha ha, viện binh của Yên Vũ lâu ta sắp tới, ngươi còn không mau đi đi. Ta không tranh với ngươi, thằng nhãi kia là của ngươi!”
Dương Chí Thiện cũng thấy ánh hỏa phù, trong lòng biết không ổn, chắc hẳn Xích Nhiễm Tử nói thật.
Đang định quay đầu lại đối phó với Ninh Dạ thì thấy bên dưới xoạt một tiếng, cung điện biến mất, hoàn toàn không còn tăm tích.
Chạy rồi?
Thằng nhãi này lại chạy trước rồi?
Dương Chí Thiện cực kỳ tức tối, quay sang nhìn Xích Nhiễm Tử: “Thời gian không nhiều, đành phải nhanh nhanh chóng chóng giải quyết ngươi thôi. Thiên Ma pháp thân!”
Nói đoạn lại biến thành thân thể Thiên Ma, lao tới tấn công.