TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Khuynh Chi Hậu

Chương 72: Trở về hiện thực (2)

Một màn như thế có chút vượt ra khỏi nhận thức của Lý Dịch. Nhưng nghĩ đến trên thế giới này xuất hiện quỷ, sinh vật siêu phàm cũng có, chuyện xảy ra trước mắt cũng chẳng có gì lạ.

"Chở ta rời khỏi phố quỷ này, trở lại nhà." Lý Dịch thả người nhảy lên, ngồi trên con tuấn mã này.

Mặc dù hắn không biết cưỡi ngựa nhưng hắn có thể ôm chặt cổ tuấn mã, không đến mức té xuống.

Tuấn mã cất vó tê minh, sau đó hơi thở phun ra, tản ra sương mù màu đen.

Sau đó gót sắt lao nhanh, trong nháy mắt con tuấn mã này chở Lý Dịch xông ra ngoài.

"Tốc độ thật nhanh."

Lý Dịch chỉ cảm thấy bên tai cuồng phong gào thét, mọi thứ xung quanh tầm mắt đều mơ hồ, tuấn mã chạy mang đến cảm giác khó nói nên lời, giống như là đang đằng vân giá vũ.

"Chờ một chút, da thịt trên con ngựa này đang rơi xuống?"

Hắn lập tức phát hiện theo tuấn mã lao nhanh, từng thứ từng thứ từ con ngựa này bong ra, Lý Dịch đưa tay xem xét, là bùn đất màu đen.

Bùn đất này vừa tanh vừa thối, không biết trộn thứ gì vào.

Nhưng tuấn mã lại không dừng lại, chỉ điên cuồng hướng về một phương hướng phi nước đại.

Kiến trúc xung quanh dần dần thay đổi.

Đường đi cổ phác quỷ dị bắt đầu biến mất, đèn lồng đỏ trên đỉnh đầu cũng dần dần tắt, trong hắc ám xung quanh dần xuất hiện hình dáng

Lý Dịch giống như là vượt qua thế giới, lần nữa về tới đô thị hiện đại.

"Ta còn sống trở về."

Chợt.

Tuấn mã giảm dần tốc độ, giờ phút này Lý Dịch phát hiện mình xuất hiện ở một con đường trên khu phố hoang, mà sau lưng chính là khu vực bị nguy hiểm bao phủ.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua.

Đường đi quỷ dị đó vẫn tồn tại như cũ, giống như bồi hồi giữa hiện thực và hư ảo, thậm chí Lý Dịch có thể trông thấy bóng dáng rất nhiều quỷ vật đáng sợ bồi hồi du đãng, có thể thấy được chuyện xảy ra trước đó không phải mình huyễn tưởng trước khi chết, đều là thật.

Giờ phút này, bước chân tuấn mã bắt đầu lảo đảo, thân thể sụp đổ quá nghiêm trọng, thậm chí lộ ra khung xương sâm bạch bên trong.

Lại tiếp tục đi tới mấy trăm mét.

Con nê mã này giống như đã đạt đến cực hạn, không thể đưa Lý Dịch về khu phố cũ, sau khi gào thét một tiếng thì hoàn toàn tán loạn, hóa thành một đống nước bùn, xương nát.

Lý Dịch ngã từ trên tuấn mã xuống, hắn nhanh chóng ổn định thân hình, nhìn nê mã đã triệt để báo hỏng, trong lòng âm thầm tiếc rẻ.

"Hóa ra là vật chỉ dùng được một lần, không thể sử dụng nhiều lần, cũng may, trước đó ta có chuẩn bị, mua hai con nê mã." Hắn sờ túi.

Một con nê mã còn lại bảo tồn hoàn hảo, không có bị tổn thương.

Nhưng mà giữ lại cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất, không phải thời điểm đặc thù Lý Dịch sẽ không sử dụng.

"Quãng đường còn lại dựa vào chính mình đi thôi, dù sao cũng không xa." Lý Dịch nhìn thấy mọi thứ quen thuộc xung quanh, trong lòng cũng dần có sức mạnh, hắn không có ở lại chỗ này, lập tức dựa theo lộ tuyến trước đó đến khu nguy hiểm quay trở lại.

Hơi nhìn chung quanh.

Bây giờ vẫn là đêm khuya, khoảng cách hừng đông đoán chừng còn có hai ba giờ.

Xem ra thời gian Lý Dịch bị vây ở phố quỷ cũng không dài.

Sau khi Lý Dịch thoát khỏi phố quỷ thì cũng không có trì hoãn quá nhiều, dọc theo lộ tuyến lúc trước Đào ca dẫn mình tới quay trở lại. Mặc dù hắn đã mở ra linh môi nhưng vẫn không dám thay đổi phương hướng, sợ gặp lại hung hiểm lần nữa.

Trên đường yên tĩnh, chỉ có một mình Lý Dịch gấp rút bôn tẩu gây ra tiếng động.

Thân hình hắn so với trước đó thì mạnh mẽ hơn, tốc độ nhanh hơn, trực tiếp xuyên thẳng qua khu phố hoang này.

Trong hắc ám, con ngươi Lý Dịch phát quang óng ánh, bất cứ dị thường nào chung quanh đều có thể quan sát được rõ ràng, ánh mắt vốn có thể nhìn ban đêm giờ trở nên càng đặc biệt hơn, một số thứ vốn không nên tồn tại đều xuất hiện trước mắt.

Ví dụ như là xa xa, trên lầu có sương mù màu xanh đen phiêu đãng, trong đó hình như là cháy nhưng dưới tình huống không mở ra linh môi thì tòa nhà đó lại không có thay đổi chút nào, hoàn toàn không có khói đặc màu xanh đen.

Lại ví dụ như là hắn luôn có thể trông thấy một số sinh vật phù du kỳ quái phiêu đãng giữa không trung.

Thậm chí Lý Dịch còn có thể trông thấy một số kiến trúc chỉ tồn tại ở trong thị giác của linh môi, những kiến trúc đó tàn phá không được đầy đủ, kiểu dáng cổ quái, không giống như là sản phẩm của Địa Cầu nhưng lại để lộ ra một loại khí tức nguy hiểm khiến cho người ta không dám tới gần.

"Bây giờ tất cả những thứ mà ta nhìn thấy mới là thế giới chân thật chứ? Nhưng mà ta có thể cảm nhận được, theo thân thể của ta tiếp tục tiến hóa, thị giác linh môi của ta sẽ càng ngày càng mạnh, thứ nhìn thấy được cũng sẽ càng ngày càng nhiều, bây giờ ta chỉ vừa mới bước vào cảnh giới này." Lý Dịch thần sắc hơi động.

Bây giờ hắn giống như trẻ sơ sinh, lần thứ nhất mở to mắt thấy rõ ràng hết thảy chung quanh.

"Rất tốt, sắp rời khỏi khu nguy hiểm, chỉ cần đi qua khu vực này thì có thể trông thấy con đường bị phong tỏa, hẳn là xe của Dương Nhất Long đang chờ ở chỗ đó tiếp ứng." Lý Dịch nói thầm, đồng thời tăng nhanh tốc độ.

Nhưng mà ngay lúc này, hắn dư quang chợt thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu đen lặng yên không tiếng động chợt lóe lên.

Tuy rất bí ẩn nhưng Lý Dịch vẫn phát hiện một chút dấu vết.

"Thứ gì, ra?"