“Ngươi đã nói, có thể tha cho đám người Liễu Diễm!”
Lý Hạo buông tay của Liễu Diễm, không muốn để cô ta tiếp tục kéo đi, gần như mặt đối mặt nói chuyện với võ sư đeo mặt nạ quỷ, lộ ra ánh mắt cầu xin: “Ngươi cũng là võ sư, oan có đầu nợ có chủ, các người muốn giết ta, cứ việc giết, các người không được lật lọng!”
“Lý Hạo!”
Trần Kiên tức giận vô cùng, lúc này y chụp lấy một tay của Lý Hạo rồi đẩy về phía trước!
Chết tiệt!
Cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Cậu đang trông chờ vào lời hứa của kẻ địch sao?
“Đương nhiên, ta không có điên, hà cớ làm sao phải giết bọn họ, thành kẻ thù của Lưu Long và Tuần Dạ Nhân làm gì? Giết cậu, chỉ là nhiệm vụ! Giết bọn họ, không có tí lợi ích gì, ta không muốn đắc tội Tuần Dạ Nhân, dù bây giờ Tuần Dạ Nhân chưa có sức báo thù, nhưng nếu thân phận của ta bị phát hiện, chỉ là Phá Bách thì Tuần Dạ Nhân vẫn là có thể chỉnh đốn ta, tôi không có tự tin để đắc tội với bọn họ! ”
Võ sư mặt quỷ cười phân bua.
Vậy là được rồi!
Hơn nữa, những gì gã nói cũng là sự thật.
Dưới tình huống không bắt buộc, thì giết tiểu đội Liệp Ma làm cái quái gì?
Tự mình tìm phiền phức hay sao?
Lúc này, Lý Hạo liền cắn vào cánh tay Trần Kiên, Trần Kiên buông ra theo bản năng, Lý Hạo hất tay lên, cánh tay còn lại cũng thoát khỏi Liễu Diễm.
Lý Hạo tránh hai người họ, suýt chút nữa là va chạm trực diện với Trần Kiên, hắn né được Trần Kiên một cách nguy hiểm, Lý Hạo chạy thẳng đến trước võ sư đeo mặt nạ quỷ.
“Lý Hạo!”
Liễu Diễm dừng chạy ngay lập tức, Trần Kiên cũng vội vàng dừng lại.
Trong con mưa, Lý Hạo chạy về phía đối thủ.
Lúc này, vẻ mặt Lý Hạo bình tĩnh, hùng hồn phó mặc cái chết, lớn tiếng thét: “Ta ở lại, mọi người chạy đi!”
Khoảng cách hai bên bây giờ quá gần!
Vừa dứt lời, võ sư mặt quỷ và Lý Hạo đã mặt đối mặt rồi.
Giờ phút này, võ sư mặt quỷ cũng có chút bất ngờ.
Tên tiểu tử này… thực sự là tự mình mang đến tận cửa!
Gã sợ mình đụng chết Lý Hạo, gã chính là Phá Bách, mà Lý Hạo chỉ là một người bình thường, gã vội vàng dừng lại, dưới chân còn có một vết kéo lê trên mặt đất.
Tiếp sau đó, gã đặt một tay lên vai Lý Hạo.
Trên mặt gã nở một nụ cười, ẩn dưới lớp mặt nạ, nhưng lại lộ ra ánh mắt, lúc này, Lý Hạo mới có thể nhìn ra được vẻ vui mừng và sảng khoái trong ánh mắt của đối phương.
Nhiệm vụ đã hoàn thành!
Tay của gã đặt lên rất nhẹ, coi Lý Hạo như đồ sứ, sợ lỡ tay bóp chết Lý Hạo, võ sư Phá Bách rất mạnh mẽ, nếu bóp mạnh thì vai của Lý Hạo sẽ bị bóp nát.
Tuy nhiên vào lúc này, vị võ sư tỏ ra rất thận trọng.
Lý Hạo thì khác …hắn dường như không đứng vững nên tự mình lao tới, chủ động đụng vào đối phương.
Khí lực không lớn.
Khí lực của người bình thường.
Tuy nhiên, Lý Hạo đã luyện võ được 3 năm, biết rằng một võ sư cho dù đạt đến Phá Bách, thật ra cũng dễ dàng bị loạn nhịp thở.
Chỉ cần vài điểm vướng là có thể làm rối loạn nhịp hô hấp của đối phương, tuy rằng trong chốc lát sẽ không sao, nhưng khi đối phương muốn tụ lực lại thì phải cần một chút thời gian.
Đây là điều mà Lý Hạo tự mình nắm được, sau khi Chu Hạ bị hắn giết lần trước.
Dưới tình huống bình thường, võ sư cũng sẽ không cùng người nào đến gần sát như vậy, mà còn là kẻ thù, nhưng lúc này võ sư mặt quỷ đề phòng Liễu Diễm và Trần Kiên hơn, căn bản không quá để ý tới Lý Hạo.
Gã bắt lấy Lý Hạo, đồng thời cảnh giác quan sát đám người Liễu Diễm.
Hai người này, không hẳn là sẽ cam lòng mà rời đi.
“Liễu Diễm, Trần Kiên, hai người không cần phải…”
“Khục khục! ”
Bị Lý Hạo đụng phải, gã đang nói chuyện, trong lòng có chút mất tập trung.
Mà lúc này, Liễu Diễm rống lên một tiếng, cầm dao găm trong tay, xoay chuyển cơ thể, mũi chân đạp một cái, tức giận phóng tới, kèm theo sự thất vọng, gào lên: “Ta muốn giết Lý Hạo, sẽ không để cho các ngươi đạt được mục đích đâu!”
Con dao của cô ấy đâm thẳng vào Lý Hạo!
Võ sư mặt quỷ sửng sốt, như vậy không ổn rồi!
Bây giờ Lý Hạo không thể chết, hắn chết rồi thì chẳng những không hoàn thành được nhiệm vụ mà còn phải chịu hình phạt, bên trên khi giao nhiệm vụ đã nói rất rõ ràng, Lý Hạo không được chết trước khi nước mưa màu lam rơi xuống!
Gã không chỉ có nhiệm vụ bắt Lý Hạo mà còn phải bảo vệ Lý Hạo, ít nhất sau khi bắt giữ, phải đảm bảo an toàn cho Lý Hạo, cho đến khi giao cho những siêu năng kia.
Võ sư mặt quỷ không quan tâm đến việc Lý Hạo sẽ bị đụng một chút, vì vậy hắn ôm Lý Hạo sau đó liền lùi về sau.
“Bảo vệ Lý Hạo! ”
Võ sư mặt quỷ hạ giọng kêu một tiếng, bắt lấy Lý Hạo, ném về phía sau, đằng sau vẫn còn rất nhiều võ sư Trảm Thập đang ở đó.
Để bọn họ bảo vệ Lý Hạo, trước tiên ta phải giải quyết hai tên mất trí này.
Nếu hai tên này khăng khăng muốn giết Lý Hạo, gã sẽ không khách sáo!
Mà lúc này, gã không thèm để ý Lý Hạo, nhưng ánh mắt lại sắc bén!
Hai tay hiện ra hình móng vuốt, nội kình dâng trào, khi gã võ sư và hắn kề sát vào nhau, Lý Hạo dường như có chút sợ hãi, theo bản năng vòng hai tay qua cổ đối phương.
Võ sư mặt quỷ mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nếu Lý Hạo không buông ra, sẽ liên lụy chính mình.
Tên tiểu tử này, tại sao bây giờ lại nhát gan như vậy?
Ngay sau đó, dường như gã cảm giác được có thứ gì đó bị xé nát, đột nhiên máu bắn tung tóe trước mặt Lý Hạo!
Giờ phút này, Lý Hạo hai tay bùng nổ sức mạnh, bộc phát ra sức mạnh của Trảm Thập cảnh, dung hợp nội kình nhị điệp (2 tầng chồng lên nhau), hai tay của hắn như vuốt hổ, vồ thẳng vào cổ họng của đối phương!
Quá nhanh!
Cũng quá bất ngờ rồi, võ sư mặt quỷ vẫn mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng lại đề phòng đám người Liễu Diễm, gã thật sự không có chút nghi ngờ nào đối với Lý Hạo.
Nhưng vào lúc này, Lý Hạo trực tiếp bẻ gãy cổ họng của gã!
Trong ánh mắt của Lý Hạo không hề có sự hoảng hốt và sợ hãi nào, chỉ có sự lạnh lùng.
Phốc!
Lúc này máu bắn ra tung tóe!
“Ngươi……”
Một hơi định thốt ra, cảm giác đau đớn cũng không truyền đến, võ sư mặt quỷ vẫn dư sức để giết chết tên tiểu tử trước mặt.
Gã nâng tay, định đấm vào đầu Lý Hạo.
Mà ngay lúc này, hai tay của Lý Hạo đang bẻ yết hầu của gã võ sư, đột nhiên lại xuất hiện một bàn tay khác ở bên dưới, trong nháy mắt khi võ sư mặt quỷ ra tay, cánh tay thứ ba đã chộp lấy đũng quần của đối thủ!
Nam nhân mà, ở đây…… rất yếu ớt, dù Phá Bách cũng vậy, có lẽ Đấu Thiên cũng tương tự!
“Răng rắc! ”
Dường như một thứ gì đó đã bị bóp nát, là cái kiểu nát tan tành hoa lá hẹ.