TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 437: Âm thầm gây rối (10)

Lúc này, giáp đen đã ùn ùn xuất hiện, Bách Phu Trưởng giáp đồng đen, cũng xuất hiện không ít, từng thanh trường kiếm không ngừng chém tới bọn họ!

Không chỉ như vậy... tiếng xé gió vang lên.

Nội thành, những cơ quan chưa bị động lúc trước, hình như đã bùng phát lên rồi, trong nháy mắt, từng lưỡi dao sắc bén phá không bắn ra, bắn chết tại chỗ những siêu năng chưa kịp chạy thoát.

Cho dù Tam Dương bị bắn trúng, cũng phải đau đớn một trận.

Lưỡi dao vô hình mà Hách Liên Xuyên nói đến, xuất hiện rồi!

Còn Hách Liên Xuyên thì mang theo 3 người chạy thục mạng, vừa chạy vừa quát: "Mau rút lui! Cơ quan đã bị kích hoạt rồi..."

Ông ta vô cùng khó chịu, cũng may còn cách ngoại thành không xa.

Trong lúc chạy, cũng có thể nhìn thấy được khoảng sân rộng bên kia, lui ra ngoài là có thể an toàn rồi.

Lúc này, mấy người Lý Hạo quay đầu lại nhìn, lực sấm sét cực lớn, đã chiếu sáng cả một tòa thành... hơn 3 vị Tam Dương, bỏ chạy trong tuyệt vọng, nếu là một tên bạch ngân, còn có thể đối phó, nhưng lúc này, 800 vị giáp đen kia có thể đều xuất hiện.

Lúc này, 3 vị Tam Dương kia không dám dùng sức, đấy là tìm cái chết.

Tử Nguyệt là thảm nhất, ả ta bị giáng một đòn không chế từ trên không, mặc dù Nguyên Thần Binh đã ngăn lại được hơn một nửa uy lực, nhưng cũng làm đầu tóc rối tung, khoé miệng chảy máu, giận đến phát cuồng.

Vừa nãy, rốt cuộc là ai động thủ ở bên kia chứ?

Đương nhiên, không cần thiết phải truy cứu nữa, trong tình huống này, đối phương chết chắc rồi!

Nhưng khẩu khí chỉ nói trong lòng thôi, từ đầu đến cuối vẫn không cách nào phát ra được.

Bịch một tiếng vang lên, phía sau, một thanh kiếm bạch ngân lần nữa chém xuống, Hồng Nhất Đường đừng xem thực lực không bằng Tử Nguyệt, chạy cũng rất nhanh, dậm chân một cái, nháy mắt đã vượt qua ả ta, nhường nhát kiếm đó cho Tử Nguyệt.

Tử Nguyệt thiếu chút nữa muốn truyền cho ông ta một lôi, nhưng lúc này, một khi ra tay, Hồng Nhất Đường và ả ta giao thủ, vậy ngược lại sẽ lâm vào nguy hiểm.

Tử Nguyệt chỉ có thể bộc phát sấm sét, lần nữa kiên cường chống lại được một nhát kiếm, mượn lực nhanh chóng chạy trốn.

Ở phía trước, Hồ Định Phương gầm lên một tiếng, đạp mạnh một cước, đẩy lùi giáp đen bốn phía, cũng không ngừng chạy về phía Luân Chuyển Vương bên kia, có khổ thì cùng chịu.

...

Cả một ngoại thành, nháy mắt hỗn loạn!

Ngoài khoảng sân rộng, siêu năng giả của các đại tổ chức, nhanh chóng vọt tới bên đây, không dám lại gần khoảng sân, nhưng mà sắc mặt cũng rất lo lắng.

Làm sao mà lại thành ra như vậy rồi?

Ngay sau đó, từng đạo quang ảnh loé lên rồi biến mất, Hách Liên Xuyên chạy về rồi, để Lý Hạo và mấy người khác vào đám đông, cũng không có tâm tư chú ý đến bọn họ nữa, lúc này, nội thành vẫn có người chạy ra không dứt.

Hách Liên Xuyên nhanh chóng quát lên: "Mau vào khoảng sân, toàn bộ bộc phát siêu năng, dẫn dụ giáp đen tới đây, để Tam Dương có cơ hội chạy thoát, nếu không một người đều xong đời!"

Bọn họ có thể đi ra, nhưng Tam Dương trong tổ chức chết rồi, những người còn lại cũng không có kết cục tốt!

Liền sau đó, mọi người ào ào đi vào khoảng sân, nháy mắt, dẫn dụ vô số sự chú ý của giáp đen, dồn dập tập kích về phía bên này, mà áp lực của mấy vị Tam Dương, cuối cùng cũng giảm bớt được nhiều.

Mấy người Lý Hạo trong đám đông, cũng thừa cơ lẩn vào trong, nhìn tình cảnh trước mặt... Lưu Long im lặng nhìn Lý Hạo một cái.

Tên ranh này!

Ngươi ngược lại giả vờ rất giỏi, bộ mặt vô tội, tựa như chẳng liên quan đến mình.

Ai cũng không biết, tình cảnh hỗn loạn như bây giờ, chính là do cái tên Lý Hạo này làm ra, vậy mà hắn vẫn còn bộc lộ thần sắc lo lắng... ngươi lo lắng cái rắm!

Mà Lý Hạo, quả thực là đang lo lắng.

Lo rằng Tử Nguyệt không chết!

Chết thì tốt biết bao!

Chỉ là không chết cũng rất phiền phức, hắn có thể nhìn thấy thanh đại kiếm bạch ngân kia, đang điên cuồng chém tới Tử Nguyệt... thật thảm!

Tử Nguyệt thật đáng thương!

Lý Hạo lặng lẽ đồng cảm, may là ta không còn ở nội thành, nếu không, ta cũng tiêu đời rồi.

"A!"

Tiếng phẫn nộ không dứt của Tử Nguyệt vang lên, ngay sau đó, Tử Nguyệt lần nữa bay lên, cực kì nhanh, nháy mắt, từng đạo bạch quang công giết tới, áo giáp bọc sấm sét trên người Tử Nguyệt bộc phát, nhưng sấm sét bị đánh trúng vẫn tiếp tục lập loè.

Một lát sau, Tử Nguyệt dưới áp lực bị bay ngược trở lại... nhưng Lý Hạo đã nhìn thấy... sấm sét cự thú kia, chính là Nguyên Thần Binh, hình như đã bị tiêu hao rất lớn, lúc này trong cơ thể Tử Nguyệt đã không còn nhúc nhích nữa rồi, sẽ không bị đánh chết rồi đó chứ?

Mà chùm sáng của Tử Nguyệt, rút nhỏ lại phạm vi, xem ra đã bị hao tổn rất lớn, bị thương không nhẹ.

Tiếng thở dốc kịch liệt không ngừng vang lên.

Tử Nguyệt tóc tai bù xù, ánh mắt lộ ra một tia hận thù.

Đáng chết!

Nguyên Thần Binh hao tổn nghiêm trọng, nhưng vừa rồi nếu không bay về, e rằng ả ta sẽ không về được nữa.

Một khắc tiếp theo, bọn họ nhìn thấy một đạo kiếm quang, Hồng Nhất Đường nổi giận gầm lên, một kiếm xuất ra, đại địa chấn động, thực lực của Địa Phúc Kiếm nháy mắt hiện ra, trực tiếp đánh bay giáp sĩ bốn phía, cũng là một bước nhảy, vượt qua hơn trăm mét, nhanh chóng trốn chạy về bên này.

Từng Tam Dương, mặt mày đều đầy bụi, trong lòng điên cuồng mắng chửi!

Nội thành, sớm đã loạn thành một mớ hỗn độn rồi.