Lý Hạo lại u sầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi thành thật đáp: "Chuyện thứ hai, có liên quan đến dòng máu của ta."
"Ừm?"
Vu Khiếu nghi hoặc, sao lại có liên quan rồi?
Dòng máu của ngươi rất đặc biệt sao?
Máu của bát đại gia, chẳng lẽ thật tồn tại vấn đề?
"Là vậy..."
Lý Hạo nghĩ nghĩ nhỏ giọng nói: "Hầu bộ trưởng... thật bị thương, hay là vết thương cũ năm xưa, ngũ tạng bị tổn hao cực kỳ nghiêm trọng! Nhưng ta có thể trị khỏi thương thế của hắn, một khi chữa khỏi, thực lực của Hầu bộ trưởng sẽ càng mạnh."
Vu Khiếu suýt phì cười, làm sao có thể.
Ngươi có thể trị khỏi?
Lừa gạt ai đây!
"Thật!"
Lý Hạo giải thích nói: "Thật ra máu của ta vẫn luôn có chút hiệu quả như vậy, chỉ là ta ngay từ đầu cũng không để ý, ngày đó Hầu bộ trưởng giết vị Hồng Phát kia, bị thương, ta không đành lòng, liền cho hắn một giọt máu... Kết quả sau khi phục dụng, bộ trưởng nói máu của ta là chí bảo... cho nên hắn bảo ta lập tức đến Bạch Nguyệt thành, mấy ngày nay hắn bế quan, đại khái cũng để chuẩn bị cho việc này."
"Trò cười... làm sao có thể..."
Lý Hạo hình như có chút không cam tâm, thấy y không tin, hắn cắn răng, cam đảm nói: "Đại nhân, ngài không tin không sao, nếu ngài tin... giờ ngài tự tạo một chút vết thương nhỏ... Ta dùng một giọt máu, ngươi thử liền biết."
Vu Khiếu khẽ nhíu mày, giờ lại có chút xao động.
Sẽ không... là thật chứ?
Không thể nào!
Y nhíu mày, sau đó gật gật đầu: "Vậy cứ thử một chút!"
Nói xong, trong đầu ngón tay hắn nứt ra một cái khe, máu bắt đầu chảy ra.
Lý Hạo cũng không nói lời thừa, cắn răng rạch một vết thương trên ngón tay, một giọt máu nhanh chóng thẩm thấu ra ngoài.
Lý Hạo để máu rơi xuống, có rất nhiều kiếm năng tràn vào.
Lý Hạo vội dùng nội kình bao lấy giọt máu, đưa cho đối phương.
Vu Khiếu nhìn giọt máu này, khẽ nhíu mày, y có chút ghét bỏ.
Thế nhưng... nếu là thật?
Y cố chịu buồn nôn, nuốt chửng giọt máu này.
Trong nháy mắt... Vu Khiếu vô cùng kích động.
Mịa!
Cái quái gì đây?
Giờ y cảm nhận được một số khác biệt, nào chỉ là khác biệt, vết thương trên tay nhanh chóng lành lặn.
Không chỉ như vậy, thậm chí y cảm thấy giọt máu này, đang cường hóa thân thể của mình.
Một chút thương thế, tại thời khắc này lại khôi phục trong chớp mắt.
Không thể tưởng tượng nổi!
Cái này... cái này... làm sao có thể?
Y nhìn về phía Lý Hạo, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và kinh ngạc.
Điều đó không thể nào!
Đây nếu là sự thật, Lý Hạo này chính là một gốc bảo dược hình người.
Không chỉ như vậy... tên ngốc này... tên ngốc này lại đi nói khắp nơi, ông trời ơi…
Y bị sốc trước hành vi ngu ngốc của Lý Hạo.
Loại chuyện này cho dù là sự thật cũng không thể nói khắp nơi.
Đây quả thực là muốn chết.
Giờ y nghiêm trọng hoài nghi, Hầu Tiêu Trần có thể là muốn ăn thằng nhóc này, hoặc nuôi dưỡng như thuốc đại bổ hình người.
Hầu Tiêu Trần có tổn thương sao?
Có lẽ... thật có.
Mặc kệ thật giả, khi biết được dòng máu đặc biệt của Lý Hạo, ai có thể chịu được dụ hoặc như vậy?
Giờ Vu Khiếu có một suy nghĩ... y muốn lập tức giết chết Lý Hạo, trực tiếp biến hắn thành thuốc đại bổ... không được, không được!
Hầu Tiêu Trần biết!
Hơn nữa cũng biết mình mang đi Lý Hạo, tuyệt đối không được, một khi như vậy, Hầu Tiêu Trần điên lên nhất định sẽ giết mình, vả lại nếu không cách nào giết chính mình, nhất định sẽ bại lộ mọi chuyện, khi đó thứ này sẽ không thuộc về ta!
Thuốc đại bổ!
Đây quả thực còn trân quý hơn chí bảo trong truyền thuyết.
Một giọt máu thôi mà y đã cảm thấy toàn thân như trẻ lại.
Vậy... vậy nếu máu toàn thân thì sao?
Phải chăng... sẽ giúp mình bước vào Húc Quang, thậm chí tầng thứ cao hơn?
Giờ khắc này, Vu Khiếu có chút điên cuồng.
Đồng thời, cũng vì sự ngốc nghếch và ngu xuẩn của Lý Hạo, cảm thấy kích động, hắn không nghĩ tới sẽ có người nảy sinh dục vọng giết hắn sao?
Ông trời của ta, tổ chức Hồng Nguyệt biết không?
Chẳng lẽ bọn chúng cũng vì chuyện này?
Chẳng lẽ bát đại gia huyết dịch đều có hiệu quả này?
Khó trách Hồng Nguyệt luôn săn giết người của bát đại gia... nếu là vậy, Ánh Hồng Nguyệt mạnh mẽ đến vậy, cũng có thể lý giải.
Ánh Hồng Nguyệt... Ánh Hồng Nguyệt kế tiếp?
Ai đạt được Lý Hạo, chẳng phải là thành Ánh Hồng Nguyệt kế tiếp?
Trong chớp nhoáng này, Vu Khiếu nghĩ rất rất nhiều.
Y muốn giết người, muốn giết người diệt khẩu... không đúng, muốn giết người lấy máu, thậm chí là thịt!
Máu thịt, đều là chí bảo!
Không thể để Hầu Tiêu Trần chiếm lợi, tuyệt đối không thể.
Một khi Hầu Tiêu Trần thật sự bị thương, nuốt máu của Lý Hạo để hồi phục, vậy quá đáng sợ.
Dù không bị thương, máu của Lý Hạo cũng là chí bảo.
Một giọt máu, thậm chí còn mạnh hơn một viên Thần Năng Thạch, phải biết đây chỉ là một giọt máu bình thường, y thậm chí có chút đau lòng, đau lòng trước đó Lý Hạo hình như lấy ra mấy giọt tâm đầu huyết, nghe nói lúc ấy không ai để ý.
Đáng chết, lãng phí quá!
Y có lòng muốn lấy máu, nhưng nghĩ Hồ Thanh Phong bảo mình lấy máu nghiên cứu, một khi bị hắn nghiên cứu ra cái gì, hoặc là phát hiện cái gì... vậy thì phiền toái.
Nghĩ đến cái này, y nghiêm túc nói: "Tâm của đầu huyết ngươi, chẳng hiệu quả tốt hơn nhỉ?"
Lý Hạo gật đầu: "Chắc chắn, hơn nữa cầm trên tay, lập tức có hiệu quả."
"Vậy... đợi mấy ngày nữa ngươi dồn tâm đầu huyết, không vội!"
Vậy càng không thể mang về, đồ ngốc Lý Hạo này, một khi tìm hắn yêu cầu, lại đòi tâm đầu huyết, Lý Hạo chắc chắn thấy khác thường, rất dễ bị phát hiện.