Mà Lý Hạo, căn bản không quan tâm!
Là một võ sư, giờ chỉ có giết người!
Một kiếm chém ra, trong đầu lần nữa hiện ra con mãnh hổ ngoan cố chống cự!
Ngươi không cho ta sống đường, ta sẽ không cho ngươi đường sống.
Kiếm khí trùng thiên, lại biến mất trong nháy mắt, nội liễm trong nháy mắt, Lý Hạo bắn ra một thanh kiếm khí, Tinh Không Kiếm đồng thời chém ra, rầm, trường thương màu vàng bị chém vỡ nát!
Dưới tác dụng của Huyết Đao Quyết, phối hợp thêm tiểu kiếm sức mạnh vô địch, một kiếm này có thể không mạnh bằng đối thủ, nhưng sức phá hoại của nó đã đến cực hạn.
Một vòng kiếm mang, trong nháy mắt đánh tan hết thảy, thổi phù một tiếng, xuyên qua bả vai của lão Hoàng.
Lão Hoàng chưa bao giờ thấy qua người đáng sợ như thế!
Không phải thực lực đáng sợ, mà là sự nồng đậm của sát khí, sát tính...
Không có chào hỏi, không có phân biệt, không có dừng lại, không có cái gì.
Ngay khi xuất hiện, trong mắt đối phương chỉ có sát ý, giống như nói cho lão biết, trận chiến này sẽ có một một người sống, ngươi hoặc là ta.
Lão hơi né tránh, cho nên chỉ là bị xuyên qua bả vai, nếu lão không thể né tránh, thì đã đâm xuyên cổ họng.
Chiêu chiêu tất sát!
Lão Hoàng biến sắc, lão không sợ người này, nhưng lão cảm thấy tiếp tục như thế, lão sẽ bị thương, trọng thương, thậm chí... có thể sẽ tử vong!
Thằng khốn Vu Khiếu này rốt cuộc làm cái gì?
Người trước mắt là Lý Hạo hay Viên Thạc?
Lão không có lòng dạ suy nghĩ về chuyện này, chỉ muốn rời đi.
Vu Khiếu chết tại nơi này, mình nói cho Hồ Thanh Phong là được, lão muốn rời khỏi địa phương quỷ quái này, có chút hối hận, không nên theo dõi Vu Khiếu.
Cho dù mình thắng... thì phải làm thế nào đây?
Lão bắt đầu lui lại!
Nhưng Lý Hạo chịu để lão đi sao?
Ngay khi rơi xuống đất, vừa giẫm chân một cái, toàn bộ hẻm nhỏ lập tức nứt vỡ, vách tường đổ sụp, tiếp theo đó, Lý Hạo đã vung kiếm giết đến!
"Ngươi..."
Lão Hoàng giận dữ, mình đã có ý muốn lui, người này hẳn là đã nhìn ra, ngươi không muốn sống nữa hả?
Hắn cũng biết chút ít về Huyết Đao Quyết này, thời gian ra chiêu càng dài, xác suất tử vong càng lớn.
Ngươi ta không cừu không oán, ngươi điên rồi, giết Vu Khiếu không đủ, thế mà còn không chịu để ta rời đi...
Giờ lão cũng cảm nhận được chút siêu năng ba động, xem ra trận chiến ở nơi đây, đã khiến cho rất nhiều người chú ý.
Lão Hoàng không muốn chiến đấu tiếp với tên điên này!
Lão nhanh chóng hóa ra một chiếc áo giáp màu hoàng kim, Kim hệ chi lực bao bọc toàn thân, phẫn nộ nói: "Ngươi điên rồi sao? Ngươi giết không được ta, ta cũng không muốn đi giết ngươi..."
- Ầm!
Một kiếm đánh tới, Tinh Không Kiếm cường hãn, giờ khắc này trực tiếp chém vào áo giáp màu vàng do siêu năng hình thành, khiến máu bắn tung tóe, lão Hoàng đau đớn hét lên, lại không có lòng dạ hét lên!
Một kiếm này, suýt chút nữa chặt đứt cánh tay của lão.
Lão có chút hãi nhiên, nhìn về phía kiếm trong tay của Lý Hạo... đây là cái gì?
Nguyên Thần Binh?
Không phải... không quá giống, nhưng thanh kiếm này, sắc bén đến khó tin, phòng ngự Tam Dương đỉnh phong của lão, thế mà bị một kiếm phá vỡ.
Lão biết chính mình phạm sai lầm.
Không nên phòng thủ!
Kiếm của người này không gì không phá, giờ sao có thể phòng thủ, lão mạnh hơn Lý Hạo, hẳn phải tiến công!
Trong nháy mắt, lão phản ứng lại.
Một quyền đánh tới Lý Hạo!
Mà Lý Hạo, mắt sáng lên, cũng đấm mạnh về phía lão!
Quyền kình cường đại, chấn vỡ cánh tay của Lý Hạo, chấn thương nắm đấm của lão Hoàng, máu bắn tung tóe.
Lão Hoàng thầm mắng, tên điên!
Lão cũng không dám tiếp tục phòng thủ, cũng chủ động xuất kích, đấm quyền về phía Lý Hạo, còn Lý Hạo thì thu hồi Tinh Không Kiếm.
Đánh cận chiến, kiếm ngược lại có chút vướng víu, chậm trễ thời gian.
Quyền đối quyền!
- Rầm rầm rầm!
Trong chớp mắt, quả đấm của song phương tiếp xúc vô số lần, Lý Hạo lùi lại mấy bước, giẫm nứt vô số tấm gạch, trên cánh tay toàn là máu, tay phải gục xuống, xương cốt bên trong bị đánh gãy toàn bộ!
Mà lão Hoàng cũng thở hổn hển, máu trên tay phải rơi xuống không ngừng.
Đối phương không mạnh bằng mình, nhưng đối phương không muốn sống, quyền đối quyền, cánh tay lão dường như cũng sắp phế.
Đang thở hổn hển, Lý Hạo lại lập tức tấn công.
Lần này, Lý Hạo không đấm nữa, mà bay lên đá, ủng da sớm đã rách nát, giờ trên chân của Lý Hạo thậm chí truyền đến tiếng sóng biển, đó là Cửu Đoán Kình!
- Ầm ầm!
Một cước liên tiếp một cước, một cước liên tiếp một cước...
- Răng rắc!
Hai chân của Lý Hạo đều truyền đến âm thanh xương cốt đứt gãy, nhưng hắn vẫn tươi cười. Ở đối diện, hai tay của lão Hoàng đều xuất hiện vết rách, máu chảy ràn rụa, sắc mặt trắng bệch.
Lão Hoàng lạnh lùng nhìn Lý Hạo, ngay sau đó, trước mặt hiện ra một cây Hoàng Kim Thương!
Cường giả siêu năng, thân thể tàn phế không hề gì, thần bí năng còn là được.
Võ sư thì khác, phế một bàn tay, phế hai chân, ngươi còn có thể làm sao?
Ngươi có hung ác hơn nữa, nhưng với thực lực này, ngươi chết chắc!
Trường thương không người điều khiển bay vút lên, lại lao thẳng về phía Lý Hạo, thẳng đến đầu của hắn.
Mà giờ khắc này, Lý Hạo lại nở nụ tươi, tấn công ngay lập tức, không có tiếng hổ gầm, chỉ có một cỗ sóng âm chấn động!
Trường thương chấn động một chút!
Lý Hạo dùng cánh tay trái còn nguyên vẹn, cầm trong tay Tinh Không Kiếm, vô số kiếm năng tràn vào trong cơ thể, vung kiếm trảm kích, bóng tối lập tức bị vạch ra một tia sáng, trường thương màu hoàng kim bị một kiếm này đánh nát!
Khoảnh khắc tiếp theo, giống như thiên nữ tán hoa của Vương Minh, vô số Kim hệ năng nổ tung, trong nháy mắt bao phủ Lý Hạo.
Lão Hoàng cũng biết chiêu này!