“Không phải do y quyết định!”
Bình Đẳng Vương lạnh lùng nói: “Chiến Thiên thành, chúng ta chắc chắn sẽ tiến vào, yêu cầu lần này ba đại tổ chức đều rất nhất trí, Hầu Tiêu Trần nếu cảm thấy y có thể ngăn cản, đó chính là tự đưa mình vào chỗ chết!”
Những tòa di tích còn chưa được triệt để thăm dò như vậy, trong đó có khôi lỗi đỉnh cấp trấn giữ cổ thành, bao nhiêu người đều muốn vào đó húp miếng canh.
Bây giờ Trung bộ cũng đã biết, vậy đương nhiên là không phải do Hầu Tiêu Trần làm chủ.
Nói đến đây, Bình Đẳng Vương cười lạnh một tiếng: “Lại nói, cũng không chỉ là chúng ta, lần sau tiến vào, đại khái chính là chuyện của mấy phương chúng ta, bên kia Hoàng Thất, Hạ Dũng cũng một mực không rời đi, chẳng lẽ là đến xem náo nhiệt sao?”
“Bên này Cửu Ti, bây giờ cũng chỉ một mình Hồ Thanh Phong thò đầu ra, tám Ti khác đều không có động tĩnh, không có người đến sao?”
“Còn nữa, mấy đại hành tỉnh gần đây, sẽ không có người có ý gì sao, mười chín tỉnh phương bắc, trừ ba tỉnh phía Bắc loạn một chút, các phương khác cũng không phải là không có cường giả, tin tức truyền ra ngoài, chẳng lẽ không ai động lòng sao?”
“Hầu Tiêu Trần muốn ngăn cũng ngăn không được.”
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, chắc chắn là không thể nào ngăn cản được, nếu quả thực không cho mọi người đi vào, cuối cùng có thể sẽ đem đến phiền toái cực lớn cho Ngân Nguyệt.
“Vậy bây giờ, cũng chỉ có thể chờ, nếu chờ, Tuần Dạ Nhân ở gần đây và phía bên quân đội liên thủ cùng với Tuần Kiểm Ti, đang truy quét ba nhà chúng ta…”
Lam Nguyệt vừa định nói chuyện, Bán Sơn mở miệng: “Ta còn có việc, đi trước!”
Bình Đẳng Vương cũng là trong nháy mắt biến mất.
Không hứng thú nói những chuyện này!
Bởi vì mục tiêu chủ yếu bây giờ của Tuần Dạ Nhân là Hồng Nguyệt, khắp nơi truy sát người của Hồng Nguyệt, để tra hỏi cứ điểm của bọn họ, đối với Phi Thiên cùng Diêm La, không có làm lớn chuyện như thế.
Ba đại tổ chức cũng không phải là thân như một nhà.
Người Hồng Nguyệt có chết hay không, bọn chúng cũng lười đi quản.
Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn theo phương hướng rời đi của hai người, hừ lạnh một tiếng!
Hai tên này, chỉ mong cho Hồng Nguyệt chết thêm một số người.
Sau khi hai người đi khỏi, một bên, Tử Nguyệt lúc này mới lên tiếng: “Cho nên bây giờ là không xuống tay với Hầu Tiêu Trần nữa chứ gì?”
Lam Nguyệt khẽ gật đầu.
Hồ Thanh Phong không tham dự, kỳ thực cũng chính là thiếu một vị Húc Quang, nếu quả thực muốn ra tay cũng không thể không được, có thể Hồ Thanh Phong không tham dự đại biểu một chút biến cố, gia hỏa này… có thể sẽ trở mặt, cũng có lẽ sẽ bán đứng bọn họ, sau đó liên thủ với Ngân Nguyệt, đối phó tam đại tổ chức.
Gia hỏa này, có thể sẽ dám làm thế.
Ngay cả Hầu Tiêu Trần cũng có thể bán đứng, huống chi là tam đại tổ chức, tên kia không hề có một chút ranh giới cuối cùng nào, ăn nói lật lọng, chính là sự chênh lệch của hai vị Húc Quang.
Lam Nguyệt nhẹ nhàng thở hắc ra, có chút bực bội, rất nhanh nói: “Hầu Tiêu Trần lại nói muốn đi thăm dò di tích… đây cũng là cơ hội! Trong di tích, đều có thể tránh đi một chút nhân tố ngoài ý muốn, ví như viện quân bên ngoài! Ngân Nguyệt chưa hẳn đã đơn giản như vậy, vây giết Hầu Tiêu Trần ở Ngân Nguyệt, biến cố rất nhiều.”
Tử Nguyệt trầm giọng nói: “Thế nhưng là… vậy cũng có thể nói, chúng ta cũng giống như vậy! Tiến vào di tích liền mất đi cơ hội điều viện binh bên ngoài, không chỉ riêng một mình Hầu Tiêu Trần…”
Lam Nguyệt trầm mặc không nói.
Cùng vào di tích với Hầu Tiêu Trần, đương nhiên là rất nguy hiểm, thế nhưng là có biện pháp nào khác đâu?
Tử Nguyệt lại nói: “Hầu Tiêu Trần có thực là một trong ba đại thống lĩnh của Thiên Tinh Võ Vệ Quân hay không?”
“Không rõ nữa, đại khái là phải, nhưng cũng có khả năng không phải…”
Nói nhảm.
Tử Nguyệt im lặng, tiếp đó lại chần chờ một chút: “Còn Ngọc tổng quản kia, có phải là Ngọc La Sát trong truyền thuyết hay không?”
Lam Nguyệt suy tư một hồi, cười nói: “Có khả năng lắm!”
“Ngươi không biết sao?”
Tử Nguyệt cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, ngươi không quen Tử Nguyệt đời thứ nhất?
Lam Nguyệt bật cười: “Nhìn ta làm gì, năm đó Thất Nguyệt tụ tập, Lam Nguyệt đời thứ nhất là sư phụ của ta, cũng không phải là bản thân ta, bảy người bọn họ đều rất thần bí, bao gồm mẫu thân ngươi cũng thế, ngươi cũng không quen biết Tử Nguyệt đời thứ nhất, ta có thể quen biết sao?”
Nói đến đây, Tử Nguyệt cũng gật gật đầu.
Thất Nguyệt kỳ thực đều rất thần bí, bao gồm cả Tử Nguyệt đời thứ nhất, suy cho cùng có phải là Ngọc La Sát hay không đều rất khả nghi, chỉ là tin tức do bên ngoài lưu truyền mà thôi, Ánh Hồng Nguyệt chưa từng đề cập qua những thứ này.
Mà mẫu thân nàng, cũng rất ít đề cập những thứ này, dính đến những thứ này cũng đều ngậm miệng không nói.
Lam Nguyệt cũng không muốn nói gì thêm, đứng lên: “Gần đây cẩn thận một chút, Ngân Nguyệt toàn lực nhằm vào Hồng Nguyệt, nguy hiểm vốn cũng không nhỏ, đừng để người của Ngân Nguyệt bắt được, nếu ngươi chết rồi, ta cũng có chút phiền phức.”
Tử Nguyệt nhíu mày không nói.
Lam Nguyệt bay ra ngoài đại sảnh, âm thanh truyền vang: “Đừng đi tiếp xúc với ả Ngọc tổng quản kia, cứ xem như ả thật sự là Ngọc La Sát, thật là Tử Nguyệt đời thứ nhất đi chăng nữa, có phải là bạn tốt của mẫu thân ngươi không, hiện giờ, ả là tổng quản của Tuần Dạ Nhân! Nữ nhân một khi bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, là sẽ không bận tâm đến cái gì là tình bạn tốt, đó đều là trò cười…ả thật sẽ xuống tay giết ngươi, có lẽ ngươi biết, cái biệt danh La Sát này đến cùng vì sao mà có!”
“Ta sẽ không ngu xuẩn như thế đâu!”
Tử Nguyệt hừ lạnh một tiếng, làm sao có thể.
Nàng mới không ngu gì mà đi tìm Ngọc tổng quản đó, muốn chết sao?
Huống chi, ngày đó một thương kia của Hầu Tiêu Trần mặc dù không giết nàng, nhưng một thương kia, cũng đã khiến cho nàng sợ mất mật, không dám đến bên Tuần Dạ Nhân mà tìm cái chết.
“Hi vọng là vậy!”
Tiếng cười của Lam Nguyệt ở lại, người đã biến mất.