Khi ánh mắt của tất cả mọi người tập trung trên người của hắn, hắn chỉ có thể giả bộ như đã tính trước, giả bộ như không quan tâm, giả bộ mọi thứ đều nằm trong tính toán của hắn. Không cần sợ, có hắn ở đây, Vĩnh Khang không lật được trời, Thần Thoại sẽ không đóng cửa.
Nhưng có ai biết, Thạch Chí Kiên hắn cũng là con người, cũng có lúc phiền muộn lo lắng, nhưng không ai có thể cho hắn tâm sự, trò chuyện.
Đám người Lưu Giám Hùng, Belletti cho rằng lòng dạ của hắn rất sâu nhưng Thạch Chí Kiên biết, sâu không phải là lòng dạ mà là ngụy trang của hắn.
Hiện tại hắn không cần ngụy trang nữa. Trước mặt nha đầu thuần khiết này, hắn đã khóc.
Một lát sau.