Vân Sơ lại lần nữa được Phó Cửu Đỉnh gọi đi xem bệnh. Có lẽ cả thái y thự chỉ ông già vẫn kiên trì muốn đưa Vân Sơ về nẻo chính, cả lão thần tiên cũng từ bỏ rồi, ngoài vài thứ tri thức kỳ lạ không biết từ đâu ra, thì y thuật của Vân Sơ trong mắt lão thần tiên là xúc phạm.
Vừa mới xuất hiện trước mặt Đốn Châu, có lẽ vì mắt Vân Sơ rất đẹp, rất có thần, cho nên một chén trà sứ bay vèo tới mắt y.
Dễ dàng bắt được chén trà, Vân Sơ đặt xuống bàn bên cạnh. Phó Cửu Đỉnh mặt vô cảm nói với Đốn Châu:" Lão phu tới kiểm tra thương thế khôi phục thế nào rồi."
"Chỉ cần các ngươi đem đầu con Hồ cơ kia tới đây thì ta không còn bệnh gì hết." Đốn Châu nghiến răng rít lên, đôi mắt đẹp vì phẫn nộ muốn lồi ra ngoài:
Vân Sơ vươn tay lấy cái gương đồng đặt trước mặt Đốn Châu:" Con mẹ nó, cô xấu xí thật đấy."