Chương 148. Thông Tin Giả?
Vương Trung lắc đầu, đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi vì nằm trên chiếc giường dã chiến cứng ngắc. Do bất cẩn, hắn động phải vết thương ở vai, đau đến mức nghiến răng ken két.
Đã hai tuần rồi, chỉ là vết thương do súng bắn mà tại sao vẫn chưa lành?
Yegorov chẳng quan tâm đến việc Vương Trung có đau hay không, hắn hỏi: "Cậu không đánh giày à? Hay là không biết đánh?"
Vương Trung thầm nghĩ, tôi không muốn đánh sao? Tôi là không biết đánh! Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thấy mấy ai đánh giày cả. Ngay cả "xi đánh giày" là gì tôi còn chưa thấy bao giờ, thì làm sao biết đánh?
Hắn đành phải lái sang chuyện khác:
"Hôm nay chúng ta phải nghĩ cách ngăn chặn quân địch gỡ mìn trong làn khói, cậu có ý tưởng gì không?"
Yegorov nhìn Vương Trung:
"Cậu là "Bạch mã tướng quân", còn tôi chỉ là một gã đoàn trưởng quèn, không hơn không kém, lẽ ra cậu phải là người nói cho tôi biết nên làm gì chứ."
"Phát huy tinh thần dân chủ trong quân đội chứ! Đồng tâm hiệp lực, cậu hiểu không?"
Vương Trung nói.
"Vậy cậu đi hỏi anh chàng Vasili quái gở kia xem sao, biết đâu anh ta lại có ý tưởng gì đó không tưởng tượng nổi, cậu trọng dụng anh ta chẳng phải là vì điều này sao?" Yegorov đáp.
Vương Trung im lặng, bởi vì hắn đã bắt đầu nghĩ cách.
Vì hoàn toàn mù tịt về kiến thức quân sự, nên hắn chỉ có thể dựa vào game.
Cách đối phó với khói trong game rất đơn giản, đó là sử dụng pháo cỡ nòng lớn bắn đạn nổ phá mảnh xuống mặt đất.
Khi chơi game "Tiên phong", mỗi khi thấy quân địch tung khói, chỉ cần cho bắn một loạt tên lửa "BM-21 Grad" xuống là xong, cách này thường có thể ngăn chặn hiệu quả đợt tấn công của quân địch, thậm chí là tiêu diệt rất nhiều quân địch đang xung phong.
Tham khảo cách làm trong game...
Vương Trung hỏi Yegorov:
"Cậu thấy chúng ta dùng pháo 76 mm bắn vào vị trí quân địch thì sao? Tọa độ bắn của một số khẩu pháo 76 mm đã được xác định từ ngày bố phòng, có thể đảm bảo bắn trúng xe tăng địch ở mọi khoảng cách.
"Thay thành lựu đạn thì đường đạn sẽ cong hơn đạn xuyên giáp, pháo thủ quen thuộc tính năng của pháo hoàn toàn có thể căn cứ vào các thông số bắn của đạn xuyên giáp mà đưa lựu đạn đến vị trí tương tự."
Yegorov gật đầu:
"Chúng ta không có nhiều đại pháo, nhưng đạn pháo thì quả thật đủ."
"Dưa chua cũng đủ."
Popov nói.
Mấy người đồng thời nhớ tới một ít chuyện không vui, đều nhíu mày.
Lúc này tân binh trực ban buổi sáng đẩy cửa bước vào:
"Báo cáo! Tu sĩ Peter gọi điện thoại, nói máy bay trinh sát của địch đang từ Tây Nam bay về phía chúng ta."
Vương Trung:
"Tu sĩ đã thông báo cho Đại đội Thần Tiễn rồi chứ?"
"Vâng."
"Vậy thì không cần lo lắng."
Yegorov nói:
"Hy vọng cô nàng điều khiển Bàn Tay Cầu Nguyện đừng vì vị tướng quân không hiểu lòng người mà đau lòng, dẫn đến cầu nguyện thất bại."
Vương Trung: "Sẽ không."
Hắn cũng không biết vì sao mình lại chắc chắn như vậy.
Một lúc sau, có thể nghe thấy tiếng động cơ máy bay. Vương Trung bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chuyển góc nhìn một chút thì phát hiện ra máy bay địch – giống như hôm qua, là một chiếc máy bay trinh sát Focke-Wulf Fw 189.
Chiếc máy bay vừa tiến vào nội thành đã bị Thần Tiễn bắn hạ, rơi xuống khu dân cư phía Bắc thành phố.
Lúc Vương Trung chuyển góc nhìn trở lại, Yegorov nói:
"Xem ra đã bắn hạ rồi, xem ra cô nàng Bàn Tay Cầu Nguyện không còn muốn ngủ với cậu nữa."
Vương Trung nhún vai:
"Mà này, hai chiếc máy bay trinh sát bị bắn rơi hôm qua, phi công còn sống không?"
Người trả lời hắn là Popov:
"Có một thượng úy phụ trách trinh sát còn sống, đã được đưa đến Thẩm Phán Đình, khi nào hỏi được thông tin sẽ báo cho chúng ta."
Vương Trung gật đầu, quyết định ra ngoài thị sát trận địa một chút.
Hắn bước ra khỏi căn phòng lớn nơi mọi người đang ngủ, tiến vào phòng chỉ huy tiền phương bên cạnh, thấy Vasili cau mày ngồi trước máy bộ đàm, không ngừng ghi chép gì đó vào sổ.
Vương Trung:
"Thế nào rồi?"
Vasili tháo tai nghe xuống, đứng lên chào:
"Báo cáo tướng quân!"
"Được rồi."
Vương Trung xua tay.
"Tình hình thế nào?"
Vasili đưa cuốn sổ vừa viết cho Vương Trung.
Trong cuốn sổ toàn là nội dung liên lạc của quân địch đã được dịch xong.
Vương Trung vừa xem vừa nói:
"Vừa rồi tôi thấy cậu hoàn toàn không cần lật lại sổ ghi chép để tra cứu tần số nữa nhỉ?"
"Vâng, tôi gần như đã nhớ hết rồi."
Vương Trung:
"Vậy tại sao lúc nãy vẻ mặt của cậu lại nghiêm trọng như vậy?"
"Vì tôi cảm thấy rất kỳ lạ, hôm qua quân Prosen rất ít khi nói đến vị trí và tần số của đơn vị mình, cho dù dùng ám ngữ cũng rất ít. Hôm nay ngài xem, sáng sớm đã nghe thấy nhiều như vậy."
Vương Trung gật đầu, hắn cũng cảm thấy có gì đó không ổn – có thể quân địch đang cố tình tiết lộ thông tin giả.
Nhưng hắn không nói thẳng mà khích lệ Vasili:
"Cậu nghĩ vì sao lại như vậy?"
"Tôi cho rằng bọn chúng đang cố tình tiết lộ thông tin giả. Quân Prosen rất cứng nhắc, sẽ không đột nhiên thay đổi lớn như vậy, chắc chắn có người ra lệnh cho bọn chúng thay đổi cách làm."
Vương Trung:
"Cậu nói đúng, tôi cũng có cảm giác đó."
Lúc này, Dmitri bước vào phòng chỉ huy tiền phương, giơ tay chào Vương Trung.
Vương Trung:
"Dmitri, cậu chưa cần tiếp quản kính ngắm pháo, tôi hỏi cậu, lựu đạn của pháo 76 mm và đạn xuyên giáp có sai số đường đạn là bao nhiêu? Phải điều chỉnh như thế nào mới có thể dựa vào dữ liệu bắn của đạn xuyên giáp đã xác định trước đó, để cho lựu đạn rơi xuống vị trí tương tự?"
Dmitri:
"Điều đó còn tùy thuộc vào mục tiêu ở khoảng cách bao xa. Ngài muốn đường đạn cuối cùng rơi xuống đất, cho nổ lựu đạn sao?"
"Đúng vậy, tôi dự đoán hôm nay quân địch sẽ sử dụng khói để yểm trợ công binh gỡ mìn. Và cách ứng phó của chúng ta là sử dụng dữ liệu đã đo được ngày hôm qua, bắn lựu đạn để phá vỡ hành động của công binh."
"Rất đơn giản, tôi sẽ lập tức tính toán ra một bộ dữ liệu mới."