TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 126: 12 Cấu Trang Thủ Thần (2)

Phỉ Lâm chỉ vào đường núi hiểm trở tiếp tục giới thiệu: “Đây là con đường thông hướng đến trung tâm của trận truyền tống, bình thường nó và thần tọa đều sẽ bay lên, đại khái ở đến vị trí này, ngang bằng với mép của thung lũng, vận chuyển hàng hóa có thể thông qua trực tiếp con đường này rời đi, hoặc là chuyển tới khu buôn bán ở bên dưới. Một khi gặp phải tấn công hoặc nguy hiểm, con đường sẽ hạ xuống, chặt đứt tiến công của kẻ địch.”

“Nhưng mà ban đầu ta công tác ở nơi này mấy chục năm, sau khi chuyển sinh làm Vu Yêu lại công tác thêm mấy chục năm, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy thời điểm sạn đạo hạ xuống, mãi đến khi trạm trung chuyển thế giới bế quan. Suy nghĩ lại thì đúng là, cái thế giới hoang vu này, kẻ địch này làm sao có thể đến từ bên ngoài được, muốn tới cũng là tới từ trận truyền tống.”

“Sạn đạo hạ xuống, trạm trung chuyển thế giới ngừng di chuyển, những cấu trang thủ thần này cuối cùng không còn động nữa, trước đó ta đã thử di chuyển bọn nó đến Địa Hạ thành để bảo quản, nhưng mang không nổi, bị An Tức phong thổi mấy chục năm, trong vài năm đầu tiên ta trở về, Phái Đặc Tây còn nói chuyện phiếm với ta, lần sau tới, nó không có trả lời nữa, cũng không biết là ngủ say, hay là đã mất mạng.”

“Đây chính là Phái Đặc Tây - Đa La Phu, có tên duy nhất trong mười hai thủ thần, bình thường chúng ta đều gọi biệt danh của nó là - Đạn Hoàng Thủ. Quả đấm của nó có thể bắn ra mười mấy mét, uy lực có thể so với tấn công bằng chùy...”

Phỉ Lâm nói liên miên lải nhải một tràng, tất cả mọi người nghe rõ, những thể cấu trang này chính là một nhóm có uy lực rất cường đại, nhưng không thể nào rời khỏi phạm vi thủ hộ cố định, bởi vì trận truyền tống ngừng chuyển, dẫn đến việc mất năng lượng, ngay cả linh hồn cũng có thể biến mất, còn đây chỉ là pho tượng sắt thép mà thôi.

“Thành chủ đại nhân, ngoại trừ những cấu trang thủ thần này ra, phía dưới còn có thứ gì khác không?” Ngải Tư Khắc hỏi: “Ví dụ như lương thực?”

“Nghĩ gì thế? Ngoại trừ không thể di chuyển được kiến trúc ra, ngay cả cánh cửa cũng đều bị hủy, An Tức phong nổi lên, nơi này đã hoàn toàn bị vùi lấp, nhưng mà trải qua hơn mấy chục năm, ta và tằng tằng tằng tằng tằng tằng... của Lư Sắt ách, bỏ qua đi, dù sao thì tổ tiên vào một ngàn năm trước, đánh nhau vài lần để cướp lương thực, chỉ chớp mắt, không biết đời cháu trai thứ mười mấy đều thành Kiếm Thánh, ầy, thời gian trôi qua thật là nhanh.”

Ngải Tư Khắc đầu gạch đen trên trán: Một cái chớp mắt của ngươi cũng xoay chuyển quá dài, một ngàn năm còn quá nhanh?

Nghe được những lời này của Phỉ Lâm, trên mặt của tất cả mọi người đều xuất hiện vẻ mất mát, mười hai thủ thần có cường đại tới đâu, trạm trung chuyển thế giới năm đó có phồn vinh tới đâu, cũng đều chìm dưới cát bụi hơn một ngàn năm trước, không giải quyết được vấn đề hiện tại của bọn hắn.

Nếu như khu buôn bán ở phía dưới có lương thực, vậy trong này sẽ có giá trị, nhưng nếu không có, bọn hắn cũng không có hứng thú ở lại đây nữa, đói bụng, ai có tâm tư nghe chuyện xưa?

Cho dù những thủ thần này còn sống, còn có thể động được, thì có ích lợi gì? Sức mạnh cường đại tới đâu, cũng không giải quyết được vấn đề đói khát.

Phỉ Lâm cũng ý thức được điểm này, đang chuẩn bị đi thương lượng về vấn đề lương thực với An Cách, thật ra thì, hắn ta có chút không nở được miệng, lần trước hắn ta đã nhờ An Cách nợ một lần lương thực, bây giờ còn chưa trả lại.

Nhưng mà Phỉ Lâm không biết là, An Cách căn bản không xem lương thực lần trước là ‘nợ’, bởi vì lương thực lần trước, ngoại trừ mang đến cho An Cách hơn một vạn ngọn hồn diễm ra, còn mang đến hơn vạn tên tín đồ, trong đó có không ít hơn một ngàn người có tín niệm kiên định, mỗi ngày đều có thể mang đến cho hắn một hai ngàn ngọn hồn diễm.

Nhưng mà không đợi cho Phỉ Lâm nói gì, An Cách lại lấy tay đè lên trên thân thể hình trụ của cấu trang thủ thần, xuyên giới chi thủ dung hợp với vòng tay bằng da run lên một cái, cấu trang thủ thần cao lớn đột nhiên bắt đầu chuyển động.

“Thủ vệ trung thành nhất với Vương của ta, Phái Đặc Tây - Đa La Phu, Tận tụy vì ngài...vì ngài....phục vụ vì ngài...” Chỉ nhúc nhích một chút, một luồng ba động linh hồn yếu ớt từ trong cơ thể của cấu trang truyền tới, một câu còn chưa nói xong, đã trở lại yên lặng lần nữa.

“Phái Đặc Tây đại nhân? Phái Đặc Tây đại nhân, ngài còn sống? Ngài còn sống không?” Phỉ Lâm bổ nhào vào bên người của thể cấu trang, linh hồn kích động hét lên.