Trần Tích cười đáp: “Có người giúp đỡ là chuyện tốt.”
Thế Tử hơi do dự: “Người này có thân phận hơi đặc biệt. Nhưng ngươi cũng không cần áp lực, hắn chủ yếu là tò mò chúng ta đang làm gì…”
Trần Tích càng nghe càng cảm thấy không ổn.
Ngay sau đó, bên phía tường có người dựng thang, chỉ thấy một bóng người xuất hiện trên mép tường.
Sắc mặt Trần Tích thay đổi: “Vương gia?!”