TRUYỆN FULL

[Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Chương 117: Khí thế sát phạt

Từ khi chiến đấu với ‌Hắc Sơn phỉ, gã chưa từng ăn ngon ngủ yên. Trước khi phản quân đến đã nhiều lần muốn mang người nhà trốn đi. Nhưng khi nghĩ đến việc phải ẩn nấp nơi núi rừng còn bị đại quân trả thù đuổi giết thì không ổn.

Chẳng qua Đại trang chủ không ngờ phản quân tới nhanh như vậy. Trong thôn trang nhiều nhân khẩu, muốn di chuyển không dễ dàng. Không ít hộ dân có tâm lý phản kháng mạnh, muốn ở lại đối chọi với phản quân.

Trong lòng Đại trang chủ hối hận, sớm biết thế đã trốn đi sớm. Bây giờ bị bao vây ở đây, chẳng biết có còn giữ được tính mạng nữa không đây?

"Phá, phá trại!"

"Ha ha ha, các huynh đệ giết cho ta!"

"Giết giết giết, giết sạch cho ta không để ai sống sót!" Phản quân hưng phấn gào thét.

Đại trang chủ quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy người dân thôn trang Liệp Hổ ngã xuống như rạ. Thanh niên trai tráng trên dưới thôn trang đều bị tàn sát bi thảm.

Rất nhiều người già, trẻ em đều đang run lẩy bẩy, vẻ mặt lộ ra sự tuyệt vọng. Tại cái thời khắc sinh tử đó, một tiếng vó ngựa vang lên như sấm sét nổ tung.

Một võ giả cầm thiết thương phi ngựa như bay đến, lao vào đội ngũ của phản quân. Ngụy Hàn cứ như chiếc máy cắt cỏ, gặt hái đầu người.

Từ phía sau tấn công điên cuồng, thiết thương trong tay đảo qua. Lần này người kêu thảm lại là phản quân, chiến mã một đường đâm tới không biết đã đưa hắn đi giết bao nhiêu người.

“Ai thế?” Đại trang chủ đang quyết chiến cũng phản quân bỗng ngẩn người.

“Bọn chúng không ngờ vào lúc này chúng ta lại có cứu viện.”

“Tên này điên rồi sao? Một người một ngựa xông pha trận mạc?”

“Hắn là ai?” Đại trang chủ đầy nghi hoặc.

Tướng lĩnh phản quân cũng không nói nhiều, trực tiếp vung tay lên hạ lệnh: “Đổi trận, vây giết.”

“Vâng.” Ba tên Luyện Huyết cảnh gầm nhẹ.

Muốn nịnh nọt thủ lĩnh nên đều xông pha lên phía trước giết địch, trận địa ào ạt thay đổi nhanh chóng đổi thành tư thái nghênh địch.

Đao thủ tiến lên phía trước, cung tiễn thủ phía sau, cuối cùng là binh thương dâng ở cuối. Toàn bộ đều muốn giết chết hắn, khiến Ngụy Hàn cảm giác được khí thế chiến trường kaf thế nào.

“Khó trách một người khó đánh bại đại quân, chiến trường là nơi âm hiểm khó đoán, chắc là một trận pháp tiên gia nào đó được đơn giản hoá.”

“Mấy trăm người đã mạnh như vậy, nếu 1 vạn người hay 10 vạn người thành trận sẽ mạnh bao nhiêu?”

Ngụy Hàn phân tích trong lòng, nhưng việc hắn giết chóc chưa bao giờ dừng lại.

Không ngừng tàn sát trận địa, khiến mười mấy tên lính chết thảm. Trong mắt Ngụy Hàn đám phản quân này chẳng khác gì đám quân ô hợp không thể ngăn cản hắn.

Thậm chí cả ba tên Luyện Huyết cảnh cũng không phải đối thủ của hắn, bị hắn dùng thiết thương đánh bay. Khí thế như cuồng phong vũ bảo quả thực là vô địch quần chiến.

“Còn chưa cút? Muốn chết phải không?” Ngụy Hàn dành chút thời gian liếc quanh Liệp Hổ sơn trang một cái.

Vì sự xuất hiện của hắn đã hấp dẫn hơn phân nửa quân địch, nguy cơ của thôn trang đã được giải. Ngay cả Đại trang chủ bị dồn vào đường cùng cũng có cơ hội phản kích trút giận, chém người như chém rạ.

Ngụy Hàn không chỉ tới cứu người, cái hắn muốn chính là thoả sức chém giết không cần kiêng kỵ. Cái đám thôn trang não úng nước này lại ngu ngốc không chịu trốn đi sao?

“Đi, đi mau!”

“Đừng lấy gì cả, chúng ta rút lên núi.”

“ n công đa tạ cứu giúp, ngày sau có gì cần giúp, Liệp Hổ sơn trang quyết không chối từ.” Cuối cùng Đại trang chủ mới nhớ ra việc phải dẫn người đi trốn, ôm quyền tạ ơn Ngụy Hàn rồi đưa người mình rời đi.

Kinh nghiệm săn thú của họ phong phú, rút vào núi là khả thi nhất. Cũng không sợ bị đuổi kịp, càng không sợ dã thú trong rừng tấn công.

Thấy người dân đã đi, Ngụy Hàn mới tiếp tục chém giết đã tay. Một ngàn người muốn giải quyết trong khoảnh khắc không hề dễ, hơn nữa bọn chúng vẫn còn một vài Luyện Huyết cảnh đỉnh phong.

Trên người chúng khí huyết như ánh lửa, sẵn sàng liều mạng bất kỳ lúc nào. Cộng với quân trận chặt chẽ, Ngụy Hàn ở lại cũng không chiếm được chút ưu thế nào.

Ngụy Hàn huýt sáo, gọi Tuyết Sơn Thần Ưng. Từ trên trời thần ưng nghe tiếng chủ nhân gọi thì thì nhanh chóng bổ nhào xuống.

Thể hình nó to lớn che khuất bầu trời, hai cánh vỗ mạnh tạo ra gió lớn khiến chiến trường hỗn loạn lui ra: “Ưng? Con ưng này thật là lớn.”

“Đây là yêu thú sao? Cẩn thận.” Các binh sĩ bối rối kinh hô.

Ngụy Hàn tiện tay vứt bỏ thiết thương trong tay, thừa dịp Tuyết Sơn Thần Ưng bay lướt qua, nhảy lên lưng nó. Sau đó một người một ưng nhanh chóng bay lên không trung.

“Muốn chạy sao?” Thủ lĩnh phản quân giận tím mặt, cầm lấy trường thương muốn ném chết bọn họ.

Ngụy Hàn nhạy bén hơn người, lúc này đã cảm nhận được nguy hiểm. Bỗng nhiên hắn phát ra lực chấn động, thần ưng cũng vì thế mà kinh hồn cảm thấy như đang chở một tảng đá khổng lồ vậy. Thân thể chao mạnh một cái, suýt nữa rơi xuống đất.

Đồng thời Ngụy Hàn cũng lật tay lấy cung Kinh Đào cùng với mũi tên phá giáp. Một lúc bắn ra hai phát, nhắm về tên đầu lĩnh kia.

Việc này diễn ra trong tích tắc khiến mọi người không ai kịp trở tay.