Thiết thương của tên thủ lĩnh kia không bắn thần ưng mà đụng trúng trái tim của Ngụy Hàn, một tiếng đinh đanh thép vang lên, thiết thương lập tức hoá thành bột mịn.
Ngụy Hàn không hề hấn gì cả, da chỉ bị vỡ ba tầng, sau đó nhanh chóng liền lại.
Còn mũi tên của hắn lại như liên châu rơi xuống, trực tiếp phong sát toàn bộ không gian xung quanh tên thủ lĩnh. Ngụy Hàn đã phát huy toàn lực, tuy vừa mới giác ngộ tiễn thuật nhưng cũng đủ dùng rồi.
“Chết tiệt.” Gã kia rít qua kẽ răng.
Sau đó gã kéo một binh lính bên cạnh chắn tên cho mình, đồng thời nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng gã đã đánh giá thấp uy lực của mũi tên, tên tướng xui xẻo kia còn chưa kịp tránh thì đã kêu thảm một tiếng.
Không chỉ gã thế mạng nổ tung mà thân thể tên thủ lĩnh cũng bị xuyên thủng ba lỗ. Lớp giáp sắt không thể ngăn cản được tiễn của Ngụy Hàn, thủ lĩnh phản quân chỉ có thể trợn tròn mắt chết ngay tại chỗ.
Chiến trường lặng ngắt như tờ, phản quân nhìn một người một ưng đã bay xa cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Chạng vạng, mặt trời chiều ngã về tây.
Trận chiến tại Liệp Hổ sơn trang đã kết thúc, khắp nơi la liệt thi thể không có ai thu dọn. Bốn phía đều có thương binh được băng bó không ngừng rên la.
Một đại quân thiết kỵ từ xa cưỡi ngựa phóng tới.
“Ầm ầm ầm.” Tiếng động làm đám thương binh liên tục biến sắc.
“Hắc Sa kỵ, đây là tướng quân thân binh!”
“Sao lại thế này? Tướng quân lại tự mình đến đây ư?”
Tàn binh bại tướng khẩn trương đứng dậy, cung kính nghênh đón hắc giáp thiết kỵ.
Một hàng trăm người thuộc đội kỵ binh, ai cũng có thân hình cao lớn. Giáp sắt, mặt nạ sắt bảo hộ, khí huyết như sát thần. Bất kỳ người nào đứng ra cũng một địch trăm.
Thủ lĩnh dẫn đầu vô cùng uy vũ, tựa như hạc trong bầy gà. Gã được vũ trang giống những kẻ còn lại nhưng hình thể lại giống con gấu đen khổng lồ.
Lưng hùm vai gấu, cao lớn vạm vỡ. Đôi mắt nhỏ như mắt rắn, tướng mạo đủ dọa sợ một đứa bé đang khóc. Con ngựa gã cưỡi cũng cao lớn khác thường, hung tợn khiến người ta phải dè chừng.
Gã tên là Phàn Đồ, đại tướng quân tiên phong dưới trướng Tiêu vương. Một thân bản lĩnh sâu không lường được, công thành đoạt đất giết người cướp của. Chưa việc ác nào không dám làm, máu nhuộm đỏ cả tay.
“Bái kiến Phàn tướng quân!” Tàn binh bại tướng lo lắng hành lễ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Phàn Đồ xoay người xuống ngựa khiến mặt đất chấn động vài cái, mọi người lại lần nữa sợ tới mức kinh hồn bạt vía.
Lúc này phó tướng hoảng loạn bước ra khỏi hàng, quỳ một gối xuống đất nói: “Khởi bẩm tướng quân, chúng tôi phụng mệnh tấn công Liệp Hổ sơn trang lại bị một võ giả thần bí tập kích. Hắn cưỡi quân mã của chúng ta, một mình phá trận giải cứu người trong sơn trang.”
“Rồi sau đó lại có một con thần điêu to lớn từ trên trời giáng xuống đưa hắn đi. Chủ tướng chúng tôi phẫn nộ ném thương về phía hắn, lại bị đối phương bắn chết, ti chức vô năng xin tướng quân trách phạt.”
“Cút xuống đi!” Phàn Đồ không kiên nhẫn nói: “Khi nào trở lại đại quân, mỗi người đánh trăm côn.”
“Đa tạ tướng quân!” Phó tướng cảm động đến rơi nước mắt thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi xuống lãnh phạt.
Phàn Đồ đảo mắt nhìn qua, lại nhìn thấy về phía người trung niên nho nhã trong đội ngũ, không vui nói: “Lý quân sư, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Một người phá trận ngàn người, sợ là cả Đoán Cốt cảnh tầm thường đều không làm được.” Trung niên nho nhã tay cầm quạt lông, cười khanh khách phân tích: “Huyện Thanh Sơn nhỏ bé này lại có cao thủ như thế, thật đúng là không đơn giản.”
“Nếu chỉ tổn thất một chút binh mã, thả chạy một thôn trang cũng không là gì. Nhưng cách nơi này tám dặm, phát hiện đội kỵ binh trăm người bị tiêu diệt toàn bộ, không ai sống sót.”
“Có thể suy đoán, hẳn là người này diệt xong đội ngũ kia. Cướp được chiến mã thì chạy tới gia nhập chiến trường, cũng thuận lợi toàn thân rút lui.”
“Thân phận của hắn là gì, mục đích ra sao tạm thời không rõ. Nhưng ra tay tàn nhẫn không để lối thoát như thế, đối mặt thiên quân vạn mã cũng chẳng sợ hãi thì quả là một nhân vật không đơn giản.”
Nghe xong phân tích, sắc mặt Phàn Đồ trở nên thập phần khó coi. Chết cái mấy trăm người không để bụng, nhưng gã để ý thể diện.
Các thế lực lớn của huyện Thanh Sơn đối mặt đại quân cũng không dám phản kháng. Chỉ chờ bị tấn công mới dám hốt hoảng chạy trốn, hiện tại không biết từ nào nhảy ra một võ giả, dám công nhiên tàn sát người của gã, đây chẳng phải đang vả mặt gã à?
Hơn nữa không rõ ý đồ của đối phương, lỡ như hắn rảnh rỗi đi ám sát mấy võ tướng thì sao? Đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ quân tiên phong đều gà bay chó sủa.
“Điều tra ra người này, giết!” Phàn Đồ không kiên nhẫn hạ lệnh.
“Đã rõ!” Trung niên nho nhã khẽ cười nói: “Người này thực lực không tồi, còn có một con thần ưng tọa kỵ. Tìm được hắn chắc là không khó, còn tướng quân định xử lý Pháp Vương giáo thế nào?”
Phàn Đồ chán ghét nói: “Ngươi có ý gì? Bổn tướng làm việc còn phải đợi ngươi dạy sao?”