“Nói đến các thế lực lớn, không thể không nhắc tới Tam đại thế gia, hai đại bang phái ở quận thành chúng ta, còn có sáu đại tông môn đỉnh cấp!” Lưu quản sự tiếp tục nói: "Tam đại thế gia lần lượt là Lục gia ở Lục phủ, cùng với hai đại hào môn trăm năm Diệp gia và Hầu gia!”
“Bọn họ đều là đại tộc cắm rễ Bình Châu phủ mấy trăm năm, dưới tay vô số cường giả, các loại thế lực rầm rộ đan xen, ngay cả quân đội cũng bị bọn họ khống chế, chính xác là vua lãnh địa này!”
"Còn có hai đại bang phái là Tứ Hải bang, Trấn Sơn Hội, bọn họ một người lấy vận tải thủy sinh làm đường sống, một người khống chế vận chuyển các nơi, thủ hạ môn đồ mấy vạn, cũng không dám trêu chọc."
“Sáu đại tông môn đứng đầu là Thần Hỏa tông, Bách Dược cốc, Vạn Thú sơn trang, Thần Binh Minh, Huyết Ma Thần Giáo, Thiên Phật Thiền Tông, họ đều là tông môn xuất sắc nhất trong vô số các tông môn. Đã có truyền thừa lâu đời, ở Bình Châu phủ dậm chân một cái là có thể lật trời. Tính riêng đệ tử đã hơn vạn, thanh thế to lớn, nếu gặp phải những đệ tử tông môn này, không thể trêu chọc.” Lưu quản sự lải nhải.
Ngụy Hàn ở một bên thỉnh thoảng phụ họa tâng bốc.
Hai người tán gẫu, khiến hắn mở rộng tầm mắt không ít.
Sau nửa ngày, Ngụy Hàn hài lòng bước ra khỏi Vạn Bảo Các. Hắn ta không chỉ có một gói hàng khổng lồ trong tay, mà còn có một cây cung mạnh mẽ quấn chặt sau lưng, cũng như 300 mũi tên phá vỡ áo giáp bằng sắt tốt.
Hắn không vội vã trở về huyện Thanh Sơn, dưới sự dẫn dắt của thiếu niên dẫn đường, hắn lại lang thang khắp quận thành thêm một ngày. Chạy tới thanh lâu lớn nhất tiêu tiền như nước, sau đó mới miễn cưỡng trở về vào hôm sau.
Khi ngồi trên lưng Thần ưng, Nguỵ Hàn dứt khoát trải tất cả bí pháp ra. Hắn vẫn còn thừa bốn vị trí treo máy, thế nên quyết đoán treo Thanh Tâm quyết và ba bản bí tịch tiễn thuật lên.
"Không cần treo quyển phân biệt ma thú, khi nào cần thì lật xem là được.”
"Về phần 128 bộ võ công này, ngày khác lại treo máy vậy." Ngụy Hàn Mai tính toán thu hoạch của mình.
Tiền bạc chỉ là một con số đối với hắn, đổi lấy tài nguyên võ thuật quý giá cũng không phải là tổn thất.
Trong tương lai nếu thiếu tiền, việc tìm một vài sơn trang để cướp bóc không phải vấn đề lớn. Hoặc là thu hoạch, xương, lông, gân, chất độc khi giết ma thú, tất cả đều rất có giá trị. Có yêu thú đồ phổ, hắn không sợ lãng phí tài nguyên khi gặp yêu thú nữa rồi.
"Cây cung Kinh Đào này không tệ!" Ngụy Hàn vuốt ve cây cung trong tay.
Thông tin từ ba bí phẩm tiễn thuật cứ thế lấp đầy tâm trí hắn. Cùng với chế độ treo máy trăm lần, hắn nhanh chóng làm quen với cung tên. Ngụy Hàn ngập ngừng rút ra một mũi tên phá giáp, kéo dây cung, đồng thời nhắm vào một ngọn núi lớn ở phía xa.
"Ầm ầm!"
"Phù!"
Khi cây cung Kinh Đào được kéo, có một tiếng gầm yếu ớt của rồng và hổ. Khi một mũi tên nổ tung, một âm thanh đáng sợ phá vỡ không trung.
Hắn thấy một mũi tên phá giáp bắn xuyên qua bầu trời nhanh như tia chớp, đụng phải tảng núi ở phía xa, âm thanh ầm ầm như trời nổ.
Tảng núi đột nhiên nổ tung thành bột mịn, ngoài ra còn có một hố sâu khổng lồ giữa những ngọn núi. Tiếng động kinh thiên động địa khiến những con chim và thú gần đó sợ hãi chạy trốn trong hoảng loạn.
"Ác liệt vậy sao?" Ngụy Hàn thầm ngạc nhiên, sức mạnh kết hợp vô hạn với cung tên phá giáp mạnh mẽ, thật sự là công kích tầm xa bất khả chiến bại. Nếu một mũi tên rơi xuống, sợ ngay cả tường thành cũng sẽ nổ tung phải không?
Bằng cách này những thiếu sót trong võ công của Ngụy Hàn đã được bù đắp. Đương nhiên cây thương vạn cân của hắn cũng được ưu tiên hàng đầu. Đầu tiên phải tìm được cách học kỹ năng rèn, sau đó tự chế tạo nó.
Thứ do mình chế tạo ra vẫn là lợi hại nhất, cũng thuận tiện cho việc muốn đổi vũ khí sau này. Nghĩ xong hắn lại cưỡi thần sơn tuyết ưng bay nước đại đến gần phạm vi huyện Thanh Sơn.
Tuy nhiên từ trên trời nhìn xuống, Ngụy Hàn lại có chút sững sờ: “Nghĩa quân tiến vào thành sao?”
Hắn chưa bao giờ nghĩ lại trùng hợp như vậy, bản thân bắt gặp cảnh tượng quân phản loạn của Tiêu vương tiến vào thành.
Hắn thấy ở cửa huyện Thanh Sơn, lúc này có rất đông binh lính. Đây là một đội quân mặc áo giáp đen, nhìn vô cùng lãnh khốc, xếp hàng gọn gàng ngăn nắp, từ xa rất có khí thế sát phạt.
Không có chiến tranh nổ ra trên tường thành, rõ ràng những người bảo vệ huyện Thanh Sơn đã từ bỏ sự kháng cự.
Tuy nhiên, có rất nhiều cuộc chiến tranh trong huyện. Tiếng giết chóc la hét ồn ào, trên trời đầy khói. Cuộc chiến trên phố còn hỗn loạn hơn ngoài thành, dân chúng chạy loạn khắp nơi.”
"Đây là nhà họ Ngô? họ Trần? Còn nhà họ Lý.”
"Ngay khi quân đội của Tiêu vương đến, ông ta đã quyết định dò xét các phú hộ ở đây sao?”
"May mà đại phòng Trần gia đã sớm rút lui, nếu không r rằng hắn cũng chẳng thoát được.” Ngụy Hàn hoảng sợ nhìn chằm chằm vào đám hỗn loạn bên dưới.
Huyện Thanh Sơn hẻo lánh này chỉ có 780.000 người.
Đột nhiên gặp phải sự hỗn loạn như vậy chắc chắn sẽ không tránh khỏi thương vong. Sau cuộc chiến này, hắn không biết có bao nhiêu đại phú hộ sẽ chết và bao nhiêu người bình thường sẽ bị liên lụy.
"Phù!" Ngụy Hàn thở dài, cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ cần Bách Thiện Đường không sao, hắn cũng sẽ không quản quá nhiều chuyện. Hắn cũng muốn tránh đụng độ với quân Tiêu vương nên hạ xuống sơn cốc tu luyện.
Nơi nằm ở một ngọn núi hẻo lánh, binh lính và thổ phỉ sẽ không đến đây. Hắn lại không có kẻ địch, án binh bất động đợi vài ngày rồi tính tiếp. Tuy nhiên khi Nguỵ Hàn định đáp xuống thì phát hiện nhiều ngôi làng và sơn trang bên ngoài huyện Thanh Sơn đang bốc cháy.
Trong đó có Liệp Hổ sơn trang đã bị một đội quân lớn bao vây, còn có một nhóm trăm tên đang tiến về thôn Tôn gia.