Hơn nữa Diêm Cảnh Sơn cũng có hứng thú, ông ta chọn mấy khối sắt hình thù kỳ quái từ kho hàng rồi ném vào trong lò bắt đầu luyện.
"Hổ ca, Diêm lão muốn tự mình ra tay sao?" Ngụy Hàn nhỏ giọng hỏi tráng hán bên cạnh.
"Đúng thế!" Tráng hán khoe khoang cười nói: "Diêm lão là một nhân vật truyền kỳ, mỗi ngày không chỉ biết giám công. Ban đêm đều sẽ tự mình ra tay chế tạo hai canh giờ. Hiện tại trong quân từ thiên phu trưởng trở lên, ai mà không muốn cầm một thanh thần binh lợi khí do Diêm lão rèn ra chứ? Người cầu binh khí sớm xếp hàng đến năm sau!"
"Hơn nữa Diêm lão không rèn vũ khí bình thường, ngươi nhìn đi ông ấy đều chọn Huyền Thiết, Thiên Ngoại Vẫn Thiết, Hắc Thủy Trọng Thiết, Địa Mẫu Minh Kim, mỗi một loại đều có giá trị liên thành. Thợ rèn tầm thường căn bản không có tư cách đụng vào.
Những khoáng vật này không chỉ quý hiếm, hơn nữa vũ khí chế tạo ra đều có hiệu quả đặc thù. Không nặng vạn cân thì cũng sắc bén chém sắt như bùn, còn có chút tác dụng mê hoặc lòng người, thậm chí là uy hiếp quỷ dị.”
"Ồ, lợi hại vậy sao?" Ngụy Hàn nghe vậy thì có hứng thú.
Một thanh vũ khí danh sư lại có thể uy hiếp quỷ dị? Xem ra nghề rèn này không đơn giản.
Hơn nữa có rất nhiều khoáng thạch mà Ngụy Hàn còn chưa biết. Sự hiểu biết của hắn về thuật chế tạo vẫn cần phải được cải thiện.
Động tác của Diêm Cảnh Sơn vô cùng thuần thục, liên tục nung chảy quặng sắt, mới rèn từng cái một. Mỗi thợ rèn không tự chủ được mà chậm động tác. Kể cả Ngụy Hàn cũng nhiên về phía Diêm Cảnh Sơn.
"Đinh, đinh, đang, đinh!"
Động tác đe khối sắt của Diêm lão tựa như nghệ nhân, nhất cử nhất động đều phóng khoáng sảng khoái khiến người ta có một loại cảm giác vô cùng tự nhiên hoàn mỹ.
Ngụy Hàn yên lặng nhìn chăm chú vào lão nhân này, đột nhiên dâng lên hứng thú sâu đậm đối với nghề chế tạo.
Giờ Hợi một khắc, tất cả đều yên tĩnh, màn đêm im lặng!
Huyện Thanh Sơn bị bao phủ bởi đám mây đen thống trị của phản quân. Có vẻ đặc biệt yên tĩnh, đường lớn ngõ nhỏ sớm đã trống không, vạn nhà đèn đuốc sớm đã tắt, chỉ có một mảnh tĩnh mịch.
Kết thúc một ngày bận rộn, Ngụy Hàn khập khiễng đi ra khỏi binh doanh, trong tay còn mang theo một gói thịt.
Đây là bữa ăn đêm do Chế tạo doanh phát, đãi ngộ thức đêm khổ công phi thường phong phú. Ngay cả đêm khuya Diêm lão cũng sai người chuẩn bị thỏa đáng, thật sự khiến hắn rất hài lòng.
"Tiêu vương gióng trống khua chiêng chiêu binh mãi mã, nhất định sẽ cẩn thận có người âm thầm trà trộn vào quân doanh, bởi vậy thời gian sắp tới, mình tốt nhất không nên chạy đến sơn cốc luyện cốc!”
"Buổi tối tốt nhất nên trở lại ngõ Lục Liễu, nếu không rất dễ bị người chất vấn xuất thân, lỡ đâu bị người ta hoài nghi mình là gian tế thì rất phiền toái!" Ngụy Hàn vừa suy nghĩ bước chân không ngừng, trực tiếp đi về phía tây thành.
Kết quả còn chưa đi được mấy trăm thước, đã gặp phải một đội phản quân tuần tra.
"Đứng lại, ngươi là ai?" Những binh lính phản quân rút bội đao ra khỏi vỏ, ánh mắt hung dữ.
Còn có vài cái nỏ quân đội lặng lẽ nhắm vào hắn.
"Quân gia, tại hạ là Trương Phi ở Chế tạo doanh.” Ngụy Hàn ra vẻ sợ hãi nói: "Người mình đừng ngộ thương, ở thắt lưng tại hạ có lệnh bài. ”
"Vậy sao?" Binh lính thấy thế không buông lỏng cảnh giác. Mãi cho đến khi kiểm tra thắt lưng của hắn, mới thả lỏng.
"Đúng là Chế tạo doanh, sao lại về trễ như vậy?" Đội trưởng đội tuần tra nhíu mày hỏi.
"Quân gia chắc cũng hiểu rõ, gần đây rất bận rộn." Ngụy Hàn bất đắc dĩ cười khổ nói: "Mỗi ngày bận muốn chết, vừa tu sửa quân giới vừa chữa giáp đao kiếm, không tăng ca làm thêm thì sao xong được?"
"Cũng đúng!" Gã đội trưởng cười ha ha một tiếng, vỗ bả vai hắn nói: "Huynh đệ à, Chế tạo doanh các ngươi đúng là vất vả, gần đây trong thành không ít kẻ nhân cơ hội cướp nhà, giết người rất nhiều. Có chỗ nào đắc tội thì mong lượng thứ cho.”
"Quân gia nói đùa, các ngươi cũng vất vả.”
“Được rồi, được rồi, đi đi!” Hai bên chào nhau vài tiếng qua loa.
Ngụy Hàn cứ đeo lệnh bài nơi thắt lưng mà đi, nhờ thế mới thoát ba lần tuần tra đêm mới trở lại ngõ Lục Liễu.
"Nhìn tình hình này, huyện Thanh Sơn chắc còn phải loạn thêm một trận nữa.” Ngụy Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy cửa muốn đi vào sân nhà mình.
Nhưng đúng lúc này, cửa nhà cách vách lại lặng lẽ mở ra. Một đại thẩm mập mặc xiêm y màu xanh biếc thò đầu ra nhìn thấy hắn, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chào hỏi: "Là Tiểu Phi à, cháu vừa thăm người thân về sao?"
"Hả?" Ngụy Hàn trong lòng mơ màng.
Chuyện gì đã xảy ra với đại thẩm mập vậy? Không phải buổi sáng mới nói những lời này sao?
"Tam cô đi đâu muộn như vậy?" Ngụy Hàn thăm dò hỏi: "Ta có chút thịt, đại thẩm có muốn ăn không?"