TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng

Chương 70: Ai dám quản việc của Điền Bá Quang ta

Chương 70: Ai dám quản việc của Điền Bá Quang ta

Vương Ngữ Yên tức giận!

Vẻ mặt của Triệu Mẫn lúc này không tốt lành gì!

Người tâm cơ như Chu Chỉ Nhược thì không nói gì, chỉ bày ra bộ mặt sắp khóc tới nơi.

Lưu Tiêu cười ngượng: "Các ngươi đừng nóng, ta vẫn còn một bảng danh sách Tuyệt Sắc nữa mà!"

"Ai da! Ta chỉ đùa với lâu chủ mà thôi."

Triệu Mẫn lộ ra nụ cười hài lòng.

Chu Chỉ Nhược cùng Vương Ngữ Yên cũng quăng một ánh mắt như muốn ám chỉ ngươi rất thức thời.

...

Trong Lạc Dương Thành, có hai thân ảnh đang thi triển khinh công để truy bắt nhau, một người chạy trước một người chạy sau.

Thân ảnh chạy trước là một vị nữ tử đầu trọc, có vẻ như thể lực của nàng gần cạn rồi, rất chật vật.

Tuy như thế dung mạo của nàng cũng vô cùng tuyệt sắc.

Người đang truy đuổi thì rõ ràng là đang đùa bỡn người còn lại.

Tuy hắn hoàn toàn có thể bắt kịp người chạy đằng trước nhưng lại cố ý chậm lại một nhịp.

"Tiểu Ni Cô thật đẹp!"

Người đi đường thấy thế thì ai nấy đều thán phục dung mạo của cô gái đang bị truy đuổi.

Nhưng không ai xuất thủ tương trợ nàng cả.

Bởi vì bất kỳ ai cũng có thể thấy được người đàn ông đang đuổi phía sau là một cao thủ, khinh công của hắn như là đang bay sát mặt đất vậy.

Đây ít nhất là một cao thủ Tiên Thiên thì mới có khinh công lợi hại như thế.

"Người này là ai thế, lại dám thô lỗ với vị Ni Cô này như vậy."

Có người mở miệng bất bình dùm cho vị Tiểu Ni Cô này, nhưng cũng chỉ là mở miệng mà thôi.

"Nghi Lâm muội muội, ta tìm người rất lâu rồi đó!"

Điền Bá Quang chạy sau lưng Nghi Lâm với tốc độ không nhanh không chậm.

Trên đường chạy Nghi Lâm va phải không ít đồ đạc, ngày càng chật vật hơn.

Bộ dạng thất kinh kia đáng yêu vô cùng.

Nhưng khi thấy nàng càng chật vật thì Điền Bá Quang lại càng muốn đuổi theo.

"Ha ha... Dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển thì cũng không thoát khỏi bàn tay của ta đâu."

Điền Bá Quang cười to một cách thoải mái.

Nghi Lâm lúc này thì kinh hãi tột độ.

"Cứu mạng, các ngươi có ai cứu ta với!"

Nghi Lâm vừa hô lớn vừa ra sức chạy về phía trước.

Gương mặt xinh đẹp giờ đây đã kinh hãi tột độ.

"Tiểu sư phụ cứ chạy về phía trước, đó chính là Thiên Cơ Lâu!"

Tuy không ai xuất thủ cứu giúp nhưng vẫn có người nhắc nhở Nghi Lâm.

Thiên Cơ Lâu!

Nghi Lâm nghe thế thì run rẩy, hô lên: "Đúng rồi!"

"Thiên Cơ Lâu, Thiên Cơ Lâu ngay tại Lạc Dương Thành!"

"Chỉ cần ta chạy đến Thiên Cơ Lâu thì tên dâm tặc kia chắc chắn không dám làm loạn."

Trong nháy mắt Nghi Lâm thấy được hi vọng thoát khỏi tên dâm tặc Điền Bá Quang này.

Dựa theo lời chỉ điểm khi nãy, nàng chạy thật nhanh về phía trước.

"Thiên Cơ Lâu? Thứ đồ gì?"

Điền Bá Quang sửng sốt, không quan tâm nữa.

Hắn là người sống về đêm.

Ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối chạy ra ngoài hái hoa, chưa từng nghe nói Thiên Cơ Lâu gì cả.

Tại Lạc Dương Thành này chỉ có Kim Tiền Bang là hơi lợi hại một tý thôi, chỉ cần không chọc vào bọn họ thì Điền Bá Quang không sợ gì cả.

Sau đó Điền Bá Quang thấy phía trước có một nơi gọi là Thiên Cơ Lâu, Nghi Lâm cũng đã chui đầu vào đó rồi.

"Ơ? Trước kia nơi này không phải là Tuý Tiên Lâu sao, sao bây giờ đổi thành Thiên Cơ Lâu rồi."

"Dù sao ta cũng muốn nhìn xem thử trong Thiên Cơ Lâu này ai dám đối nghịch với Điền Bá Quang ta."

Hắn cầm đơn đao, đi về phía Thiên Cơ Lâu với tốc độ không nhanh không chậm.

"Cô nương cẩn thận!"

Tiêu Phong đang thu chén dĩa cùng Thượng Quan Kim Hồng thì thấy một thân ảnh đang chạy vội vào Thiên Cơ Lâu, mém chút nữa đụng vào khay bát dĩa rồi.

Thượng Quan Kim Hồng đứng kế thấy thế thì dùng nội lực đỡ thân ảnh này lên.

Cùng lúc đó Lưu Tiêu cũng chú ý đến bóng người mém đụng vào Tiêu Phong này.

Theo bản năng hắn sử dụng năng lực của Thiên Cơ Lâu.

"Tên: Nghi Lâm"

"Thân phận: Đệ tử Phái Hằng Sơn, con gái Bất Giới đại sư"

"Cảnh giới: Nhất lưu"

"Võ học: Hằng Sơn Kiếm Pháp"

"Mục đích: Đang bị Hái Hoa Tặc - Điền Bá Quang truy đuổi, chạy vào Thiên Cơ Lâu cầu cứu"

"Lâu chủ hãy cứu ta, có một tên dâm tặc đang dí theo ta!"

Thấy Lưu Tiêu đang đứng thì hai mắt Nghi Lâm sáng lên, mở miệng cầu cứu.

Giọng nói của nàng vừa run rẩy vừa hoảng sợ, khiến người khác đau lòng vô cùng.

"Cô nương cứ việc ngồi xuống, trong Thiên Cơ Lâu không ai dám động thủ cả."

Lưu Tiêu mở miệng, khiến Nghi Lâm an lòng hơn không ít.

"Nghi Lâm sư tỷ, xảy ra chuyện gì thế?"

Lâm Bình Chi chạy đến, vừa nhìn liền nhận ra Nghi Lâm.

Nàng chính là Nghi Lâm!

Người đứng thứ sáu trên Tình Nhân Bảng của lâu chủ, Nghi Lâm!

Khí chất ôn nhu uyển chuyển này thật đúng là khiến người khác vừa nhìn liền muốn bảo vệ.

Ai nấy đều sáng cả mắt lên, nhưng một giây sau lại nổi giận bừng bừng.

Tên chó chết nào lại khiến Nghi Lâm chật vật thế này.

Đáng chết!

Nghi Lâm cũng nhận ra Lâm Bình Chi.

Nàng thấy người quen liền muốn nói: "Ta gặp..."

Nhưng lời của nàng vẫn còn chưa dứt thì bên tai đã vang lên âm thanh phách lối của Điền Bá Quang.

"Thiên Cơ Lâu? Để xem ai dám quản việc của Điền Bá Quang ta!"