Đối mặt với một kích liều mạng của cường giả như vậy, ngay cả Tô Hồng Tụ hay Ngụy Nguyên Châu cũng phải hết sức chăm chú đối phó, chỉ cần hơi không chú ý một thoáng cũng có khả năng gặp phải nguy cơ ‘ngựa mất móng trước’ (đang chạy thì ngã xuống).
Nhưng Thẩm tông chủ, ngay cả ý tứ muốn đứng dậy cũng không có, hắn chỉ hời hợt giơ tay lên, không tế ra Đạo Cung, càng không đi mở Tiên thành Bạch Ngọc Kinh, chỉ không nhanh không chậm ấn xuống một cái.
Rõ ràng lúc trước, khí tức toàn thân Lưu Hưng Sơn đã bùng lên mãnh liệt, vậy mà chỉ trong phút chốc lại khôi phục bình tĩnh. Thậm chí ngay sau đó, bóng dáng nổi giận đùng đùng kia của gã lại như trâu đất xuống biển, không dấy lên một chút gợn sóng nào, cứ lặng lẽ mà vỡ vụn thành một đống thịt nát…
Bị giết chết đơn giản như vậy!
Tình huống này, đâu phải thủ đoạn mà một tu sĩ Bạch Ngọc Kinh có thể nắm giữ được?